"Mại dô, mại dô! Thánh vật tránh ma
- đại hạ giá!"
"Một đồng vàng, chẳng lỗ, chẳng sai, đổi lấy bình an mỗi lần gặp ma!"
"Bạn có đang tò mò về những điều huyền bí trong rừng Ma pháp?"
"Bạn có đang lo lắng về nhiệm vụ mạo hiểm từ học viện pháp thuật?"
"Bạn có đang chùn chân vì sợ hãi Ma Vương nơi sâu thẳm rừng xanh?"
"Đừng sợ! Đừng lo! Tay cầm Thánh trượng
- Ma Vương cũng chào thua!"Trước lối vào khu rừng Ma pháp, một thanh niên khoảng mười tám, mười chín tuổi, tóc đen mắt đen, đang ngồi bệt trên đất. Trước mặt cậu là một tấm khăn trải bàn hoa lệ tinh xảo, bên trên bày hơn trăm cây "pháp trượng" trông na ná nhau.
Những cây gậy đó thoạt nhìn chẳng có gì đặc biệt, cứ như là mấy cành cây được quấn thêm vải rồi buộc một sợi dây đỏ ở đuôi, tổng thể còn có phần sơ sài.
Thế nhưng chính những món đồ ấy lại thu hút toàn bộ ánh mắt xung quanh.
Học viên học viện ma pháp, thợ săn đeo cung, các nhóm pháp sư đi theo đoàn... Thậm chí còn có vài người lùn và tinh linh, tất cả đều vây lại.
Mọi người xì xào bàn tán.
"Thật không? Thứ này thực sự có thể giúp tránh Ma Vương à?"
"Chắc là giả nhỉ? Nếu thật thì sao chỉ bán có một đồng vàng?"
"Nhưng nhỡ thật thì sao... Một đồng vàng thôi mà, mua một cái đi?"
Một học viên của học viện ma pháp chần chừ lên tiếng.
Người thanh niên bán hàng
- Chúc Minh Tỉ, mắt sáng rỡ, hào hứng tiếp lời: "Mua một cái đi, cam đoan đồ thật, không lừa trẻ con cũng chẳng gạt người già!"
Nhìn thấy học viên kia đã đưa tay vào túi tiền, bỗng một giọng đàn ông cất lên-
"Bây giờ ngay cả một kẻ nhân loại thuần túy cũng dám ra ngoài lừa đảo sao?"
Một người đàn ông ăn vận như pháp sư bước ra từ đám đông.
Lời vừa dứt, cả đám lập tức xôn xao.
"Nhân loại thuần túy?! Người bán hàng này chỉ là một kẻ nhân loại thuần túy sao!"
"Nhân loại thuần túy mà cũng dám bán Thánh vật ma pháp? Chắc chắn là kẻ lừa đảo!"
"Gan to thật đấy, hắn lấy đâu ra tự tin..."
Cái gọi là nhân loại thuần túy chính là những người không có bất kỳ dòng máu của chủng tộc nào khác, cũng chưa từng học qua bất kỳ loại ma pháp nào, nói trắng ra chính là con người thuần chủng.
Lục địa Hừng Đông là một vùng đất tôn sùng ma pháp và sức mạnh. Người phàm không phải không có, nhưng vô cùng hiếm, hơn nữa thông thường chỉ tồn tại với tư cách nô lệ hoặc bạn giường của kẻ khác.
Bởi vậy, trên lục địa Hừng Đông, chẳng ai xem trọng người phàm.
Chúc Minh Tỉ hơi hoảng trong lòng.
Nhìn ánh mắt ngày càng nghi ngờ và tức giận của những người xung quanh, cậu hắng giọng, cố giữ bình tĩnh: "Tôi đúng là nhân loại thuần túy, nhưng có một điểm các người đã nói sai."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!