Chương 20: (Vô Đề)

Ngươi sẽ cố gắng thích ta sao?

Tuy rằng loài xà không có tuyến lệ, nhưng không có nghĩa là không biết khóc. Chỉ là khi khóc thì không có nước mắt, nhưng mức độ đau lòng cũng chẳng thua gì loài hóa xà.

Hình Việt nghẹn lời, cứ tưởng Bộ Yểu đã đi rồi. Dựa theo tính cách của đại tiểu thư, dù có đi chân trần thì cũng sẽ quay lại gọi người đến thu dọn nàng mới đúng.

Nàng hít một hơi thật sâu, kéo Bộ Yểu lại, ngồi tựa vào đầu giường, giọng lười nhác: 

"Bị đánh mà không khóc được sao?"

Cái tát đó, thật ra Hình Việt không để tâm. Nàng nói ra những lời như vậy, ai mà chịu nổi? Chỉ là muốn chọc giận để Bộ Yểu bỏ đi, ai ngờ người không đi, lại còn ăn một cái tát.

Hình Việt vừa mới tỉnh ngủ, mái tóc đen dài hơi rối, đôi mắt mơ màng, động tác tùy tiện, cả người toát ra vẻ phong lưu lười biếng, dịu dàng mơ hồ như phủ một lớp sương trắng.

Nhìn Hình Việt như vậy, nàng càng giống một kẻ đáng ghét, nhưng Bộ Yểu lại thích vô cùng.

Nàng cúi người, dùng chiếc lưỡi rắn ấm áp nhẹ nhàng l**m lên nửa khuôn mặt sưng đỏ của Hình Việt. Nàng đang an ủi, nhưng tuyệt nhiên không xin lỗi.

"Ai bảo ngươi… muốn đùa giỡn ta." Nàng ngập ngừng một chút, mới tìm được cách nói không quá khó nghe, "Ta đối với ngươi rất nghiêm túc, chẳng lẽ ngươi không thể thích ta thêm một chút sao?"

Bộ Yểu oán giận sâu kín, gương mặt trang điểm xinh đẹp giờ đầy vẻ u uất. Không ai bị người mình yêu đối xử như vậy mà vẫn có thể vui vẻ được. Cảm giác tan nát cõi lòng lúc này phủ lên nàng như một chứng bệnh nhẹ.

Nàng không cố chấp chờ câu trả lời từ Hình Việt, có lẽ trong lòng đã mơ hồ đoán được phần nào.

Không đợi Hình Việt nói gì, nàng chạy đến bàn trang điểm, ngồi dưới đất, nhặt từng món đồ trang điểm, mỹ phẩm, chai lọ vỡ vụn, cả điện thoại và thẻ nhớ, định mua mới cho Hình Việt.

Đại tiểu thư đã nổi giận đến mức ấy, vậy mà vẫn có thể tự dỗ dành chính mình.

Hình Việt nhìn nàng như vậy, trong khoảnh khắc lại thấy bản thân thật đáng trách. Nàng bước xuống giường, thu dọn đống hỗn độn dưới đất, giọng nói dịu đi nhiều: 

"Vì sao lại quay về tìm ta? Ta luôn làm ngươi khóc."

Nàng lau mặt Bộ Yểu, nước mắt của hỏa xà không dễ rơi, nhưng vẫn rơi.

Bộ Yểu quay lưng lại, trong tay còn cầm một lọ kem dưỡng bị vỡ, chất lỏng mát lạnh dính đầy tay. Không quay về tìm Hình Việt thì nàng chỉ có thể khóc một mình. Quay về rồi, ít nhất còn có thể khóc trước mặt Hình Việt.

Mẹ nàng từng nói: đau lòng một người là vì yêu người đó. Không đau lòng là không yêu. Yêu một người sẽ để ý đến cảm xúc của họ, những điều không thuận lợi họ gặp phải, rồi càng thêm thương xót, càng thêm dịu dàng, càng muốn an ủi họ thật tốt.

Hình Việt rõ ràng biết đau lòng nàng, vậy tại sao lại không yêu nàng? Không đối xử tốt với nàng, còn nói chuyện ngủ chung chỉ là để giải tỏa áp lực, lúc nào cũng đuổi nàng đi.

"Được rồi, ta đã đồng ý chuyện của ngươi, chẳng phải đang thực hiện sao?" Hình Việt cúi đầu, vòng ra trước mặt Bộ Yểu, lấy lọ kem vỡ ra khỏi tay nàng, "Ta không liên lạc với bạn gái cũ, cũng không làm chuyện gì mờ ám với người khác. Ngươi có học nấu ăn đàng hoàng không? Học được bước nào rồi?"

Nàng không thể chịu nổi đại tiểu thư như thế này, khóc mà không phát ra tiếng, thật khiến người ta đau lòng.

Bộ Yểu khoe thành quả học tập: 

"Phân biệt được cải trắng và cải thảo."

Hình Việt vui vẻ gật đầu: 

"Còn muối và đường trắng thì sao? Cái đó quan trọng hơn đấy."

Đại tiểu thư cạn lời: "Ta đâu có ngu ngốc!"

"Ta cũng từng nghĩ ngươi thông minh hơn một chút, nhưng thực lực ngươi không cho phép." Hình Việt bật nhẹ vào trán Bộ Yểu. Với kiểu đại tiểu thư không thể tự lo sinh hoạt như nàng, mà lại thật sự chịu học nấu ăn, Hình Việt không khỏi kinh ngạc.

Nàng không quá để tâm đến tài nghệ nấu nướng của Bộ Yểu, ngon hay dở đều được. Nàng chỉ mong có chút cân bằng trong cảm xúc, để cảm thấy tình yêu này là sự cố gắng từ hai phía.

Tuy tình cảm không thể cân đo, nhưng Hình Việt không chịu nổi việc mình luôn phải chăm sóc Bộ Yểu, mà chẳng nhận được chút hồi đáp nào xứng đáng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!