"Chúng ta hiện tại là vị hôn thê của nhau sao?"
Hình Việt không phải người lạnh lùng. Bộ Yểu năm lần bảy lượt tỏ ra yếu thế, đáng thương đến mức khiến nàng không hiểu sao lại thấy có lỗi.
Chiếc lưỡi rắn mềm mại luồn qua khe áo sơ mi, nhẹ nhàng l**m lên da nàng như đang dỗ dành. Lưỡi rắn là nơi tập trung thần kinh nhạy cảm nhất, có khả năng tự làm sạch và chữa lành. Bộ Yểu đang dùng cách đó để an ủi nàng — như đang chăm sóc một vết thương.
Mà Hình Việt lại rất dễ mềm lòng trước kiểu dịu dàng này. Nàng nâng gương mặt Bộ Yểu lên, ngón tay khẽ lướt qua tóc nàng:
"Thích một người thì phải thể hiện ra. Phải để người ta biết ngươi thật sự thích nàng."
Giây phút ấy, Bộ Yểu như một chú chó nhỏ ngoan ngoãn. Từ giọng nói của Hình Việt, nàng cảm nhận được thái độ đã dịu đi.
Bộ Yểu gật đầu đồng ý.
Hình Việt đưa nàng vào phòng thu âm, lấy ra một quyển sổ nhỏ và cây bút:
"Ta có vài yêu cầu. Nếu ngươi làm được, ta sẽ suy nghĩ chuyện tái hôn."
Người muốn cưới Bộ đại tiểu thư thì nhiều vô kể. Hình Việt không rõ vì sao Bộ Yểu lại chọn nàng, nhưng nếu nàng đã nói muốn tái hôn, thì Hình Việt cũng không thể qua loa.
Nàng nghiêm túc đáp lại bằng một danh sách.
"Đầu tiên, ngươi phải học cách giặt đồ."
Hình Việt gõ nhẹ lên sổ, ra hiệu cho "tiểu học sinh" ghi nhớ.
"Dù trong nhà có máy giặt, nhưng đồ lót, tất, váy ngủ… vẫn phải giặt tay."
Bộ Yểu viết số 1, chấm một cái, rồi hỏi:
"Có người hầu rồi, sao phải tự giặt?"
Câu hỏi hay. Rất hay.
Hình Việt nhếch môi:
"Đại tiểu thư hỏi rất sâu sắc. Ta cũng muốn biết, mười năm trước, vì sao ngươi cứ bắt ta giặt đồ lót cho ngươi?"
Trong nhà đầy người hầu, vậy mà Bộ Yểu cứ nhất quyết sai nàng giặt. Nàng cưới Bộ Yểu là để làm vợ, không phải làm người giúp việc.
Hình Việt không thấy yêu cầu này quá đáng. Nàng chỉ liệt kê lại những việc năm đó Bộ Yểu bắt nàng làm, giờ muốn nàng ấy làm ngược lại.
Ngày đó, sau một sự kiện, Hình Việt mệt rã rời. Vậy mà Bộ Yểu vẫn bắt nàng giặt ngay bộ nội y mới mua, không được để qua ngày, giặt xong là phải mặc.
"Ta…"
Bộ Yểu đỏ mặt, lí nhí:
"Ta ngại nói."
Hình Việt chỉ vào nàng, rồi chỉ vào chính mình, mặt đầy ngạc nhiên:
"Chỉ có hai người ở đây, ngươi còn ngại?"
Nàng kéo Bộ Yểu lại, ôm vào lòng, cúi người sát tai nàng, giữ đúng độ cao để môi hai người gần nhau:
"Nói nhỏ thôi, ta nghe. Ta giữ bí mật cho."
Nàng thật sự muốn biết — vì sao đêm đó, giữa bao nhiêu người hầu, Bộ Yểu lại cứ bắt nàng giặt bộ đồ ấy? Rốt cuộc là vì lý do gì?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!