Anh liền xé mở chiếc áo tắm của cô ra, đáy mắt bốc lên luồng ánh sáng chói
lóa. Anh cúi đầu ghé vào bên tai cô khẽ lẩm bẩm: " Văn Tương Tư! Xem ra, bản tính trời sinh của em đã ẩn giấu tiềm chất phóng đãng rồi!"
Tương Tư từng bước lui lại về phía sau bởi sự bức bách của anh. Vừa mới bừng
tỉnh khỏi cơn ác mộng, nhưng đến lúc này dũng khí của cô đã lại trở nên
thoáng mơ hồ. Khoảng cách giữa hai người không
còn lại một chút gì, cô đã lùi lại thẳng đến trước bàn trang điểm, lưng
tựa vào bên cạnh chiếc bàn gỗ mộc, không còn đường để lui nữa.
"Văn Tương Tư, hôm nay tôi phải làm cho em hiểu rõ ràng, ai mới là chủ nhân của em, ai mới được phép sai khiến em!"
Chuyện sau đó, cô gần như không nhớ rõ nổi nữa. Cho đến lúc cô tỉnh lại thì đã là hoàng hôn rồi. Cô có cảm giác như mình như là đã ngủ mê mệt suốt một thế kỷ vậy. Hà Dĩ Kiệt giống như một dã thú không hề biết đếnthoả
mãn, một lần lại một lần muốn cô. Anh dùng đủ các loại tư thế để tra tấn cô, đến cuối cùng, thân thể của cô dường như đã không còn phải là thân
thể của cô nữa rồi. Cô giống như một búp bê bằng
vải rách nát, chỉ có thể mặc cho anh chà xát bóp bẹp vo tròn. Không biết anh đã học được những mánh khóe này ở nơi nào, tới cuối cùng, anh càng
đánh càng hăng. Cô đã không còn chịu đựng nổi nữa, bắt đầu khóc lóc cầu
xin tha thứ. Cô càng khóc thảm thiết, anh lại càng hưng phấn không thôi, mãi cho đến cuối cùng khi cô đã thật sự không chịu nổi nữa rồi, liền bị anh bắt buộc dùng miệng làm cho anh một lần nữa, lúc ấy anh mới coi như buông tha cho cô.
Tương Tư suốt ngủ sáu giờ, đến khi đầu đau muốn nứt ra mới tỉnh dậy. Lúc
này vẫn còn đang mùa Hạ, cuối tháng Chín, dù đã bảy giờ tối nhưng ngoài
trời vẫn còn sáng. Cô mở mắt ra, qua tấm rèm cửa sổ được vén lên một
nửa, liền nhìn thấy bên ngoài bầu trời lúc này giống như một đóa hoa
hồng đỏ. Ánh nắng đã dịu bớt, không còn chói mắt nữa, còn có chút gió
nhẹ nhàng thổi vào, mang theo hương thơm của hoa trong vườn bay
vàochóp mũi của cô.
Đẩy chiếc chăn mỏng ra, cô vừa dự định ngồi dậy, lại chợt nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên reng
reng. Cô với cánh tay lấy chiếc di động từ dưới
gối ra. nhưng khi nhìn thấy một dãy số quen thuộc đang nhấp nháy, cô
không chút nghĩ ngợi liền nhấn từ chối. Lúc này cô mới phát hiện, hóa ra từ trưa đến giờ Quý Quảng Nguyên đã gọi cho cô hai mươi mấy cuộc điện
thoại.
Tương Tư kinh ngạc nhìnmột chuỗi những con số, lúc này đột nhiên cô cảm thấy, hẳn là cô nên đổi số điện thoại khác. Cô và
Quý Quảng Nguyên đã không còn là tình nhân, vậy thì không cũng cần phải
dùng số điện thoại di động tình nhân nữa.
Dường như đây là
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!