Hai cổ tay cô bị
bàn tay của người nào đó túm lấy cố định lên đỉnh đầu. Không biết anh đã lấy ở đâu ra một sợi dây thừng, hung hăng quấn từng vòng từng vòng ghìm chặt lấy cánh tay của cô lại...
Tương Tư kinh sợ, thấy cổ
tay bị anh cột vào rào chắn trên đầu giường cô hợt tỉnh táo lại, muốn
giãy dụa giằng co. Không ngờ anh liếc nhìn cô một cái, cất tiếng cười
lạnh, vung tay cho cô một cái bạt tai. Tương Tư bị anh đánh mặt nghiêng lệch sang một bên, tóc bay tán loạn xõa xuống
che khuất nửa mặt. Cô hất mái tóc lên, ngực thở phập phồng, con ngươi
màu hổ phách sâu thẳm gắt gao nhìn thẳng vào anh: "Hà Dĩ Kiệt, anh là đồ biến thái..."
Câu nói còn chưa dứt, ngay lập tức anh lại
cho cô một cái tát nữa vào mặt. Tương Tư cảm giác anh đã dùng một lực
rất lớn, cái tát làm trong đầu cô vang lên tiếng ong ong. Cô chợt nảy ra một ý nghĩ rất buồn cười, nó tràn ngập khắp trong đầu cô, liệu cô có bị anh đánh cho bị chấn động não, sau đó sẽ biến thành kẻ ngu ngốc không
nhỉ? Điều nay khó mà làm được, cô vẫn còn chưa
giải oan cho ba ba, chưa báo thù được cho nhà họ Văn đâu!
Tựa như khóe miệng cô bị rách ra bởi cái tát của anh, một chất lỏng có vị
tanh mặn từ trong miệng chảy ra, mặt của cô chôn ở trong chiếc gối mềm
mại, nhưng thân thể lại không thể cử động được.
Hà Dĩ Kiệt
thấy cô ngoan ngoãn có nề nếp trở lại, lúc này mới cười trào phúng, đứng ở bên cạnh giường chậm rãi cởi bỏ từng chiếc cúc áo sơ mi của mình.
Chiếcáo sơmi màu trắng bị anh thuận tay vứt sang một bên, thân thể
cường tráng của anh tức thì lộ rõ ở trong không khí.
Tương Tư nhắm mắt lại, không nhúc nhích, cô
không thể chết được, nếu như chính cô đã lựa chọncon đường này, đã lựa chọn làm phụ nữ của anh rồi, vậy thì cô còn có quyềnđược lựa chọn nữa haysao?
Anh nghiêng thân dưới đi, ngón tay xuyên qua mái
tóc đang xõa rối của cô nắm giữ chính xác cái cằm của cô, ép cô phải
ngẩng cao đầu lên. Thấy hàm răng cô nghiến chặt lại, gò má bên trái sưng vù đỏ rực trong suốt, dòng máu đỏ nổ bật trên làn da trắng noãn của cái cằm, nhìn mà thấy giật mình kia, anh chợt có một loại khoái cảm khát
máu. Cô cũng có hôm nay sao! Thật tiếc là lão già họ Văn kia đã chết quá sớm, không được nhìn thấy tình trạng thảm hại
này của cô con gái độc nhất của mình! Bằng không, đó mới gọi thú vị!
"Mở mắt ra Văn Tương Tư, nhìn vẻ mặt đầy vẻ nhu nhược và đáng thương như
con mèo con thế này thật không giống như con người của em, vật nhỏ..."
Anh có chút thích thú thưởng thức bộ dáng giờ phút này của cô, rồi trong đầu anh chợt nhớ tới ngày nào đó đã từng nhìn thấy một Văn Tương Tư
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!