Nam Dạ Tước nói xong đi vào Cám Dỗ. Dung Ân theo phản xạ lấy tay che ngực. Trên ngực cô đúng là có vết đỏ, chắc là do lần trước anh nhét tiền để lại.
Cô vô cùng bối rối, nhất thời không biết phải nói gì. Loại sự việc này, cô biết giải thích như thế nào? Mặc dù, cô không cần phải giải thích với Trần Kiều, nhưng cô không thể phủ nhận rằng khi cô nhìn thấy cậu ấy sẽ không tự chủ được nhớ đến Diêm Việt.
"Mình vào đây.
"
Sau một lúc xấu hổ lúng túng, cô lên tiếng phá vỡ không khí trầm mặc rồi bước vào trong, để lại một bóng lưng gầy yếu.
Trần Kiều đứng bất động tại chỗ, ánh mắt tràn đầy vẻ phức tạp.
Vừa bước vào phòng nghỉ, cô đã nhìn thấy một nhóm người đang tụ tập ở cửa, trên tay mỗi người đều cầm một tờ giấy giống nhau.
"Đây là cái gì vậy?
" Dung Ân lại gần thì thấy là một bản hợp đồng.
"Là hợp đồng bảo hiểm, vừa mới được phát.
" Một người quay sang nói với cô:
"Họ nói sợ chúng ta bị khách hàng quấy rối, nên ai cũng được làm.
"
Dung Ân nhìn kỹ tờ giấy:
"Đúng vậy, nhưng chẳng nhẽ Cám Dỗ cũng quan tâm đến vấn đề này?
"
"Tất nhiên rồi.
" Quản lý mặc đồng phục đi vào:
"Tại sao lại ngẩn người ra vậy, không muốn ký sao?
"
"Ai bảo thế?
" Mấy người đều mỉm cười, cầm bút ký tên mình lên tờ giấy.
"Dung Ân, đây là của cô.
" Quản lý lấy một bản hợp đồng đưa cho cô:
"Cô cũng ký đi.
"
"Quản lý, tôi… tôi làm xong tháng này, sẽ không làm ở đây nữa.
" Nhất thời Dung Ân không biết phải nói gì, dù sao, bình thường quản lý cũng đối xử với cô rất tốt.
"Vì sao?
" Quản lý hơi do dự nhìn cô, sau đó dường như nhớ ra điều gì, ánh mắt sáng lên:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!