Chương 2: (Vô Đề)

03

Ta đang cho ngựa ăn cỏ, lại nghe thấy tiếng ồn ào.

Một đám quản sự vây quanh Lưu tiên sinh của phủ đi tới, ông ta là mưu sĩ được Thái sư tin tưởng nhất, rất có uy nghiêm trong Phủ Thái sư.

Quản sự hướng ta chúc mừng: "Ngu Cô, ngươi coi như là có ơn với phủ ta. Thái sư vì muốn thưởng cho ngươi đã chữa khỏi bệnh cho Tam công tử, chuẩn bị đưa ngươi vào cung làm nương nương đấy. Lưu tiên sinh chính là đến để làm việc này, ngươi mau quỳ xuống dập đầu tạ ơn Thái sư đi."

Ta sững sờ tại chỗ.

Ta biết Thái sư quyền thế ngập trời, nhưng sao lại có cách báo ân hoang đường như vậy? Người có thể vào cung không phải là tiểu thư khuê các, thì cũng là mỹ nhân, ta chiếm được điều nào?

Ta quỳ xuống đất, dập đầu hai cái: "Đa tạ Thái sư, nhưng Ngu Cô chỉ muốn ở Phủ Thái sư, không muốn đi đâu cả."

Lưu tiên sinh lại cười nhạt, quát lớn: "Phủ Thái sư không chứa nổi ngươi, Tam công tử nói, ngươi câu dẫn hắn bất thành. Thái sư không đánh c.h.ế. t ngươi, đã là khai ân rồi."

Ta đột nhiên ngẩng đầu, không dám tin: "Ta không có!"

Ta không có câu dẫn Tam công tử!

Mấy bà tử khỏe mạnh tiến lên, tát ta hai cái. Tai ta lập tức ù đi.

Lưu tiên sinh đã không thèm nói chuyện với ta nữa, dặn dò người bên cạnh: "Đánh xong ba mươi cái tát, đưa nó vào cung."

Bên cạnh chuồng ngựa bẩn thỉu, ta bị ấn quỳ xuống đất chịu đánh.

Đánh ta thân phận ti tiện, đánh ta một tia hy vọng le lói không biết từ lúc nào.

Ngay cả khi nào bị đánh ngất đi cũng không nhớ rõ.

Tỉnh lại thì đã ở trong kiệu, ngay cả tay chân cũng bị trói chặt, hai má sưng vù.

Tiếng nói chuyện bên ngoài mơ hồ truyền vào.

"Trong kiệu, chính là Chiêu nghi mới mà Thái sư đưa cho Hoàng thượng sao? Vậy mà lại xấu xí như vậy."

"Hoàng thượng muốn thi hành tân chính, chọc giận Thái sư, ông ta mới đưa một nữ nhân ti tiện xấu xí như vậy vào cung để cố tình làm nhục Hoàng thượng. Nghe nói, vẫn là Tam công tử đề nghị đấy."

"Đáng tiếc, cô nương này chắc chắn sống không quá đêm nay, Hoàng thượng nhìn thấy dung mạo của nàng ta, nhất định sẽ tức giận rút kiếm g.i.ế. c c.h.ế. t nàng ta."

Ta dựa vào thành xe, lặng lẽ rơi lệ.

Ta xuất thân không tốt, ta lớn lên không xinh đẹp, nhưng ta không phải là một cô nương xấu xa.

Ta sai ở đâu?

04

Kiệu chậm rãi di chuyển, không biết đã qua bao nhiêu lớp cửa cung, cuối cùng dừng lại.

Ta bị người ta kéo ra khỏi kiệu, khiêng vào một tẩm cung rộng lớn. Thái giám tiếp nhận ta, đặt ta lên giường, sau đó rón rén lui ra ngoài.

Trong điện chỉ thắp vài ngọn đèn.

Ta nhìn thấy trên giá để đồ bên cạnh, là một thanh trường kiếm, tuy chưa rút ra khỏi vỏ, nhưng đã có thể cảm nhận được hàn khí bức người.

Ta sợ hãi đến mức mặt mày trắng bệch.

Ta không thể nói, tay chân bị trói, giống như một con cá bị mắc cạn, chỉ có thể bất lực chờ đợi cái chết.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!