Chương 1: (Vô Đề)

01

Ta xách theo thùng gỗ nặng nề đi về, nước đầy tràn nhưng không hề sánh ra ngoài.

Mấy ma ma trêu chọc ta: "Ngu Cô, ngươi đã cứu Tam công tử rồi, sao còn phải hầu hạ mấy con ngựa này nữa?"

"Ngươi kể cho chúng ta nghe xem, Tam công tử có phải đẹp như thần tiên không?"

Phủ Thái sư rất lớn, dù những ma ma này đã làm việc trong phủ lâu năm, cũng khó có thể gặp được Tam công tử.

Thái sư quyền cao chức trọng, thao túng triều chính, nhưng trong số rất nhiều con cái của ông ta, chỉ có Tam công tử là xuất sắc nhất, sáng ngời như trăng, khiến người ta ngưỡng mộ.

Thế nhưng, chính là người như mặt trời, như mặt trăng ấy, nửa tháng nay, lại luôn ra vào chuồng ngựa hèn mọn, dơ bẩn nhất phủ để tìm ta.

Hắn là để trị bệnh.

Tam công tử trúng độc, vừa vặn bí thuật gia truyền nhà ta có phương pháp giải độc này. Không biết bao nhiêu nữ tử ghen tỵ với ta, có thể nhờ vậy mà tiếp xúc gần gũi với Tam công tử.

Các ma ma vẫn đang chờ câu trả lời của ta.

Mọi người đều tâng bốc Tam công tử lên tận trời, ta cười một tiếng: "Tam công tử đâu phải người mà ta dám nhìn kỹ."

Họ chép miệng: "Cũng phải."

Nhưng trong giọng nói không khỏi mang theo một chút tiếc nuối và châm chọc: "Ngu Cô, ngươi tính tình tốt, biết nuôi ngựa lại biết y thuật, nếu không xấu xí như vậy, nói không chừng Tam công tử sẽ nạp ngươi làm thiếp."

Dù Tam công tử ngày nào cũng bảo ta trị bệnh cho hắn, dù ta và hắn tuổi tác tương đương, nhưng trong phủ lại không hề có nửa lời đàm tiếu.

Ta cúi đầu, nước trong thùng gỗ lay động.

Mặt nước phản chiếu một khuôn mặt gồ ghề, bị lửa thiêu cháy.

Bởi vì, ta là một cô nương rất xấu xí.

02

Nơi ta ở ngay cạnh chuồng ngựa.

Đáng lẽ phải đi làm việc, nhưng không hiểu sao ta lại vào trong phòng, bên trong chật hẹp bức bối, nhưng Tam công tử không hề chê bai, ngày nào cũng ngồi bên chiếc bàn nhỏ cạnh cửa sổ, để ta châm cứu cho hắn.

Hắn là một người thanh nhã đoan chính, không giống những người khác khinh thường ta.

Vì phải châm cứu, Tam công tử cần cởi áo, để lộ ra tấm lưng, lần đầu tiên châm cứu xong, hắn đã nói với ta:

"Nàng chưa xuất giá, e rằng vì ta mà tổn hại thanh danh, nếu nàng bằng lòng, ta có thể chịu trách nhiệm với nàng."

Câu này còn chưa nói xong, đã thấy tiểu đồng bên cạnh trợn tròn mắt, một nha đầu nuôi ngựa của Phủ Thái sư, có thanh danh gì để nói, chẳng khác nào bánh có nhân từ trên trời rơi xuống?

Lời hứa hẹn này của Tam công tử, không biết bao nhiêu tiểu thư khuê các bên ngoài cầu mà không được.

Thế nhưng ta ngẩn người một lát, lại nhẹ nhàng lắc đầu.

Tam công tử mỉm cười, chỉ nói: "Không cần trả lời ta sớm như vậy, đợi trị liệu xong, ta sẽ hỏi nàng thêm lần nữa."

Nửa tháng nay, Tam công tử ngày nào cũng đến tìm ta trị bệnh vào lúc hoàng hôn.

Hắn có lúc sẽ kể cho ta nghe những chuyện thú vị bên ngoài, có lúc sẽ đưa cho ta vài món đồ chơi mới lạ.

Những ngày tháng ở chuồng ngựa quá mức nhàm chán, thỉnh thoảng ta cũng mong chờ hoàng hôn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!