Rồi mới cố gượng đứng dậy.
Có lẽ… đã trôi qua vài phút.
Toàn thân tôi vẫn rã rời, không chút sức lực.
Nhưng đúng lúc đó cảnh tượng trước mắt khiến tôi cứng đờ rồi tôi ngã khuỵu xuống một lần nữa không đứng dậy nổi nữa.
—
Cách tôi hai, ba mét, em trai tôi — Phương Thiếu Huy — nằm ngửa trên nền đất.
Đôi mắt nó trợn trừng, mở to đến mức gần như nứt ra, nó c.h.ế. t không nhắm mắt.
Giữa trán nó cắm sâu một mảnh sứ vỡ to bằng bàn tay cắm thẳng vào chính giữa chân mày.
Máu… Loang đỏ cả một mảng sàn.
Em trai tôi… đã chết.
Chết ngay trước mắt tôi.
Hay đúng hơn là —Có ai đó, g.i.ế. c nó ngay trước mặt tôi.
Chỉ là… Tôi không nhìn thấy người đó.
Tôi nhanh chóng nhận ra, toàn bộ dấu vết tại hiện trường đều đang chỉ thẳng vào tôi.
Như thể… tôi mới là hung thủ.
Trước khi lập kế hoạch g.i.ế. c mẹ, tôi đã đọc rất nhiều tài liệu về phá án và kỹ thuật điều tra.
Tôi biết rất rõ, hiện trường kín như thế này, nếu ngoài tôi ra không có người thứ ba rõ ràng, tôi sẽ trở thành nghi phạm duy nhất.
Nhìn quanh căn phòng đổ nát, ngoài dấu chân của tôi và em trai..
Quả thật có một chuỗi dấu chân thứ ba ở bên cạnh thi thể.
Nhưng điều khiến tôi lạnh toát cả người là:
Mẫu vân giày và kích cỡ… hoàn toàn giống với đôi giày tôi đang mang.
Tôi lập tức hiểu ra.
Có người đã cứu tôi… rồi g.i.ế. c em trai tôi và hắn đã tính trước tất cả.
Hắn biết tôi sẽ quay lại đây.
Biết tôi sẽ không để em trai c.h.ế. t đói hay trốn thoát.
Biết tôi sẽ xuất hiện… đúng thời điểm này.
Hắn cố ý đi đôi giày giống hệt tôi, để tạo nên một hiện trường giả.
Tạo ra cảm giác chỉ có tôi và nạn nhân từng có mặt ở đây.
Để làm gì?
Để g.i.ế. c c.h.ế. t em tôi và… đổ tội cho tôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!