Chương 3: (Vô Đề)

Tôi đứng lấp ló ngoài cửa, hoảng loạn nhìn vào trong và nhanh chóng bị phát hiện.

Một nữ cảnh sát gọi tôi lại, đưa cho tôi một ly nước:

"Chuyện xảy ra ở nhà em như vậy, chắc em sợ lắm phải không?"

Chị ấy cười rất dịu dàng, khuôn mặt cũng ưa nhìn, thân thiện.

Nhưng tôi lại run còn dữ hơn lúc nãy.

Bởi tôi tận mắt nhìn thấy chị ấy…

Thả vào ly nước một viên gì đó…

Giống như viên sủi, tan rất nhanh trong nước.

Bây giờ nhìn vào thì không thấy gì khác thường,

Nhưng tôi… không dám uống.

Tôi nghi ngờ, đây là một kiểu thuốc thật thà kiểu mới —

Uống vào sẽ khiến người ta khai ra sự thật.

Hoặc là… một loại hóa chất đặc biệt, phản ứng trong cơ thể, dùng để kiểm tra xem tôi có phải hung thủ hay không.

Dĩ nhiên, cũng có thể, đó chỉ là viên vitamin thông thường.

Một kiểu chăm sóc tâm lý của đồn cảnh sát cho người nhà nạn nhân, giúp tôi bình tĩnh lại.

Nhưng tôi không dám liều.

Vừa uống xong, tôi lập tức giả vờ đau bụng xin đi vệ sinh — Rồi ói hết ra trong nhà tắm.

Chỉ là…

….

Sau đó, Cảnh sát Giang vẫn tiếp tục tán chuyện với tôi.

Nhưng thực chất là thêm một vòng thẩm vấn nữa.

Anh ta hỏi về quan hệ giữa mẹ và em trai.

Tôi với mẹ, tôi với em trai — có gì bất thường không?

"Tụi em… ổn cả, gia đình em lúc nào cũng hòa thuận ai cũng đối xử tốt với nhau."

Tôi không hiểu vì sao mình lại nói dối.

Vậy tại sao.?

Cảnh sát Giang nhìn thẳng vào mắt tôi ánh mắt đó khiến tôi lạnh cả sống lưng,

"Trong mỗi căn phòng nhà em lại có một cây chổi lau sàn giống nhau?"

Tôi gắng giữ bình tĩnh bình thản trả lời:

"Vì mẹ em bị ám ảnh sạch sẽ…Bà không chịu nổi khi nhìn thấy sàn bẩn."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!