Giữa cơn hỗn loạn không còn ai để ý đến chúng tôi nữa.
Tất cả đều bỏ chạy, Lưu Hồng cùng vài tên đàn em xách dao, cầm s.ú.n. g gào lên định mở đường m.á. u thoát thân.
Khung cảnh vỡ vụn hoàn toàn.
Tôi nghe rõ tiếng loa từ cảnh sát:
"Lưu Hồng, bỏ s.ú.n. g xuống! Đầu hàng ngay lập tức!"
Nhưng tôi hiểu bọn tội phạm liều mạng này, sao có thể đầu hàng?
Trong người họ toàn là án g.i.ế. c người, buôn người, tàng trữ vũ khí…
Một khi bị bắt, cũng chỉ có nước chết.
Còn kháng cự ít nhất còn một tia hy vọng sống sót.
Giữa cơn hỗn loạn tôi đẩy đứa bé vào gầm bàn thì thầm dặn dò:
"Không được ra ngoài, chị sẽ quay lại."
Thằng bé không khóc nữa chỉ ngoan ngoãn gật đầu.
Tôi bước đến trước mặt Lưu Hồng nhìn thẳng vào hắn:
"Anh Hồng… Anh có thể dùng em làm con tin."
Đôi mắt Lưu Hồng lập tức sáng rực.
Hắn xoay người, kéo tôi sát vào người như cái khiên sống không thèm ẩn núp rồi bước ra cửa sổ hét lớn:
"TẤT CẢ CẢNH SÁT NGOÀI KIA NGHE CHO RÕ…"
Hắn chưa kịp nói hết câu.
Một viên đạn từ xa găm thẳng vào giữa trán hắn.
Bộp.
Lưu Hồng đổ gục xuống.
Không còn thủ lĩnh cả bọn còn lại rối loạn hoàn toàn.
Cảnh sát lập tức tràn vào khống chế toàn bộ hiện trường, bắt giữ hết những kẻ còn lại
Tôi đứng trước xác Lưu Hồng ngước nhìn hắn lần cuối rồi nhổ một bãi nước bọt xuống:
"Xì! Định nhìn trộm tao đi vệ sinh à? Có c.h.ế. t cũng đáng!"
Hơn mười ngày trước tôi đã có một cuộc trò chuyện kéo dài hai tiếng đồng hồ với cảnh sát Giang qua điện thoại tại đồn cảnh sát gần chỗ tôi bỏ trốn.
Chủ đề là:
Tôi biết rất rõ người cha rẻ tiền kia muốn bán tôi đi và tôi cũng biết, ông ta có một đường dây liên lạc kết nối được với tổ chức buôn người lớn nhất phía Nam.
Còn tôi muốn hợp tác với cảnh sát quét sạch hang ổ của chúng.
"Em biết việc này nguy hiểm đến mức nào không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!