Tô Ngọc nói các bước giải của Tạ Trác rất ngắn gọn, dù trong đó có ý tâng bốc yếu ớt, nhưng đợi đến khi cô lấy cách giải của Tống Tử Huyền ra so sánh, thì có thể thấy rõ ràng, cách giải của Tạ Trác quả thực mạch lạc hơn nhiều.
Đương nhiên, nếu cậu không có sự tự tin đó, thì cũng sẽ không cố ý để Tô Ngọc làm trọng tài, nhất quyết phải tranh cao thấp với Tống Tử Huyền.
Sự bộc lộ hoàn toàn tâm tính thiếu niên khiến Tô Ngọc cong khóe môi cười rất lâu.
Cô bật đèn lên, xem xét lại từ đầu đến cuối bài toán này, có vài phút hoàn toàn chìm đắm trong hệ tọa độ phức tạp.
Hiểu được một bài toán mang lại cảm giác thành tựu rất lớn, lúc Tô Ngọc đặt bút xuống lần nữa, cảm thấy mắt hơi mỏi, cô liếc nhìn thời gian, quay lại khung chat với Tạ Trác.
Sau khi cậu gửi nhãn dán đó thì không nói gì thêm.
Tô Ngọc lướt qua một lượt trang cá nhân của mình, may quá, không có nội dung nào quá xấu hổ khiến cô muốn đập đầu vào đậu hũ chết cho xong.
Bây giờ vẫn chưa muộn lắm, Tô Ngọc đang nghĩ, có nên trả lời cậu ấy cái gì không?
Giả vờ không hiểu các bước giải, rồi nhờ cậu ấy giải thích thêm chi tiết?
Nhưng quá trình Tạ Trác viết rõ ràng đã rất chi tiết rồi, nếu thế này mà còn không hiểu, cô là heo sao…
Cuối cùng, Tô Ngọc hỏi cậu: [Cậu đỡ cảm chưa?]
Tạ Trác không vội trả lời.
Không biết cậu đã ngủ chưa, hay chỉ là lười trả lời cô, cũng có thể giống như lần trước, cho cô leo cây một lúc, rồi lạnh lùng ném lại một câu "Nghỉ ngơi sớm đi".
Lại để Tô Ngọc nghe thêm một lần lời thoại ngầm vô tình đó: Không muốn nói chuyện với cậu nữa.
Cô vừa gửi đi đã hối hận.
Vấp phải tường một lần cũng như đau lòng một lần, trái tim mỏng manh làm gì có nhiều máu như vậy?
Tô Ngọc day day trán, bực bội vì không thể thu hồi lại hành động này.
Nhưng hai phút sau, Tạ Trác: [Hình ảnh]
Cậu chụp ảnh tay trái của mình đang truyền nước biển, trông có vẻ như đang ở bệnh viện.
Trò chuyện qua màn hình, cách đối thoại quá ảo, luôn khiến cô cảm thấy không chân thực.
Nói một cách khoa trương, đối phương có phải là một người cụ thể hay không cũng khó mà xác định, cho đến khi Tô Ngọc nhìn thấy bàn tay đang cắm kim của cậu.
Cảm giác ngọt ngào lơ lửng trong tim kia, từ từ, an toàn hạ cánh.
Là tay của Tạ Trác, cô nhận ra.
Da của cậu trắng tông lạnh, vì thế gân xanh hiện rõ, đặc biệt là khi bị bệnh, khi cắm kim, đã không chỉ là trắng lạnh, mà là trắng bệch, mu bàn tay gầy gầy thon dài rõ nét như những nan quạt.
Cổ tay áo khoác là kiểu bo chun, không nặng không nhẹ ôm lấy nửa cổ tay cậu.
Tạ Trác nói: [Truyền nước]
Thật ra cậu không cần thiết phải gửi ảnh cho cô, trong lòng Tô Ngọc lại dâng lên một chút mong đợi không nên có.
Cô thay đổi suy nghĩ, bình tĩnh lại, tự dội cho mình một gáo nước lạnh, sau đó lén lưu hai tấm ảnh này lại.
Tô Ngọc: [Bị bệnh thì đừng thức đêm làm bài nữa nhé]
Tô Ngọc: [Chúc cậu mau khỏe lại nhé, cảm ơn cậu.]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!