Chương 82: Hoàn

Ghi chép của Tạ Trác trong bài đăng đó dừng lại ở lần gặp mặt cuối cùng của anh.

Tô Ngọc đã dành một khoảng thời gian rất dài để xem hết toàn bộ bài viết.

Lâu đến mức cô còn đón cả năm mới trong lúc xem.

Tết năm nay đón ở Bắc Kinh, không có gì bất ngờ thì sau này cũng sẽ chỉ đón Tết ở Bắc Kinh mà thôi.

Trước Tết, Tạ Trác có một chuyến công tác rất lâu.

Ngày anh trở về đã mua hoa cho Tô Ngọc, cô đã quen với việc ở nhà đợi anh tan làm, có mấy lần anh về chỉ thấy người đang nằm trên sofa, nghiêng đầu ngủ say, trên ti vi vẫn đang chiếu bộ phim hoạt hình mà cô thích.

Tạ Trác cắm hoa xong, nhẹ tay nhẹ chân đến hôn cô.

Kỹ năng giả vờ ngủ của Tô Ngọc không đủ tốt, rõ ràng đã bị anh làm cho tỉnh giấc mà vẫn giả vờ nhắm mắt, nhưng khoé miệng lại đang khẽ nhếch lên.

Sự thay đổi tinh vi đó đã bị anh bắt được.

"Lần sau đừng đợi anh nữa." Tạ Trác nói.

Tô Ngọc cuối cùng cũng bật cười, "Em diễn tệ đến vậy sao? Còn đang đợi anh bế em về phòng đây này."

Tạ Trác cũng cưng chiều cười theo, thật sự bế bổng cô lên đi về phía phòng ngủ.

Tô Ngọc vội vàng nắm lấy chiếc điện thoại trượt bên gối, cầm chắc trong tay rồi mới ôm lại Tạ Trác.

"Đôi găng tay còn không anh?" Cô được đặt lên giường, đột nhiên hỏi một câu.

Tạ Trác "Hửm?" một tiếng, giúp cô kéo lại chăn: "Găng tay gì cơ?"

"Chính là… trước khi anh đi Thụy Sĩ, lần đó lén lút mua cho em đó." Tô Ngọc vừa nói, giọng điệu còn có vẻ ngại ngùng, nhỏ đi một tông.

Tạ Trác nhớ ra rồi, nhìn Tô Ngọc cười nhạt: "Gì mà lén lút, anh mua một cách đàng hoàng quang minh chính đại, chỉ là chưa tìm được cơ hội để tặng thôi."

"Ồ em biết rồi, anh trước giờ chẳng bao giờ lén lút cả," Tô Ngọc gật gù như đã hiểu ra, lại nghĩ "Nếu lúc đó anh thật sự tặng cho em, em sẽ vui cả nửa năm đấy."

"Chỉ nửa năm thôi à?" Anh nhướng mày.

Cô cười: "Chuyện cũ không nhắc lại nữa."

Tạ Trác nghĩ về đôi găng tay đó "Vẫn còn ở Bình Giang." Anh nói.

"Chất lượng rất tốt, vẫn dùng được. Nếu cần thì lần sau anh mang về cho em."

Tô Ngọc không nói cần hay không, cô chỉ mỉm cười, nhẹ nhàng lắc lắc đầu.

Tạ Trác nhìn theo ánh mắt của cô, giao diện điện thoại vẫn đang dừng lại ở bài viết đó của anh.

Anh có rất nhiều nội dung chưa viết ra.

Anh không viết rằng đã mơ thấy cô ở nước ngoài, không viết rằng mỗi dịp Tết đến lại nhớ đến cô, không viết rằng đoạn video đó vẫn luôn ở trong điện thoại anh, cứ dăm ba bữa lại lấy ra xem…

Anh không phải không nỡ xoá, mà là không thể xoá, vì rồi sẽ gặp lại thôi.

Trong cõi u minh Tạ Trác có dự cảm, rằng họ sẽ gặp lại, anh vẫn còn cơ hội cho cô xem.

Không ngờ rằng, đoạn video tiện tay quay lại lại trở thành bằng chứng để họ hoài niệm sau này.

Video đã xem bao nhiêu lần, thì Tô Ngọc đã khóc trong lòng anh bấy nhiêu lâu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!