Chương 6: (Vô Đề)

Tạ Trác, Trần Tích Chu và Giang Manh quen biết nhau từ hồi mẫu giáo, từ nhỏ đã học chung một khu.

Từ Nhất Trần là bạn học cấp hai của họ, cũng là bạn cùng bàn từ trước đến nay của Tạ Trác.

Trong cuộc trò chuyện của mấy người sau đó, Tô Ngọc đã làm rõ được mối quan hệ này.

Buổi gặp mặt không kết thúc quá muộn, lúc cùng nhau đi ra trạm xe buýt, Trần Tích Chu và Giang Manh đi phía trước, Từ Nhất Trần ở bên cạnh Tô Ngọc, không có chuyện cũng cố tìm chuyện để nói với cô rất nhiều.

Ví dụ như, quê cậu ở Thanh Khê à? Bà ngoại tớ cũng là người ở đó.

Bánh thanh đoàn* và cơm nếp cẩm ngon lắm, bà ngoại tớ biết làm.

(*) Bánh thanh đoàn*: Bánh nếp màu xanh

Cậu học trường nào ở Thanh Khê?

Tô Ngọc trả lời một cách lơ đãng.

Cô cúi đầu nhìn đường, trong lòng nghĩ về Tạ Trác, nói là nghĩ, chính xác hơn là đang hồi tưởng, hồi tưởng lại ánh mắt, cử chỉ, trang phục của cậu ấy, đủ loại chi tiết nhỏ nhặt.

Cam tâm tình nguyện bị nhốt trong mê cung.

Suy nghĩ lặp đi lặp lại, lặp đi lặp lại.

Thế nên, những câu trả lời dành cho Từ Nhất Trần đều cực kỳ qua loa: "Ừm", "Cũng được", "Đúng vậy".

Thái độ gần như tiễn khách khiến cậu bạn im lặng.

Trong đêm khuya tĩnh mịch, không nói gì thì vẫn thật ngượng ngùng, cuối cùng cậu ta gãi gãi sau gáy, nói một câu: "Thanh Khê vui lắm, tớ còn nhớ hồi cấp hai trường tổ chức đi lội suối, tớ với Tạ Trác không bắt kịp xe, còn phải ở lại một đêm trong làng bên đó."

Nghe thấy tên Tạ Trác, Tô Ngọc đột nhiên ngẩng đầu nhìn cậu ta.

Cậu ta nhún vai, hít một hơi thật sâu, làm ra hành động để giảm bớt sự bối rối.

Dây giày của Từ Nhất Trần bị tuột.

Cậu ta không gọi ai dừng lại đợi mình, chỉ nhanh chóng ngồi xuống, buộc vội một cái nút, rồi lại nhanh chóng đi theo.

Khoảnh khắc đó, Tô Ngọc cảm thấy rất áy náy.

Bởi vì cô đã nhìn thấy một phần của chính mình trên người cậu ta.

Cái con người ở nhà ăn, dù chưa ăn no cũng phải lập tức buông đũa xuống ấy.

Con người ta sẽ không bị thu hút bởi những người tương tự mình.

Một khi đối phương để lộ ra bản chất, khiến bạn như soi gương, cảm thấy bất an.

Thì luôn phải xoa dịu đi điều gì đó.

Tuy học cùng lớp, nhưng Tô Ngọc hoàn toàn không hiểu gì về Từ Nhất Trần, cũng cách một dãy bàn ghế, cô chú ý đến Tạ Trác đã đủ mệt rồi, nói gì đến những cậu bạn nam cao to khác không hề lọt vào mắt cô.

Trên xe buýt không có ai, mấy người ngồi xuống hàng ghế cuối, Từ Nhất Trần lấy cuốn "Ái Cách*" của Giang Manh ra xem.

(*) Ái Cách*: Tên một tạp chí văn học cho giới trẻ

Cậu ta thấy cô không mấy để ý đến mình, liền không nói chuyện nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!