Gửi xong tin nhắn đó, Tạ Trác chẳng mấy chốc đã offline.
Có lẽ cậu ấy thật sự muốn đi ngủ rồi, chứ không phải đang dùng thái độ lạnh nhạt để thể hiện sự chống đối: Tôi không rảnh nói chuyện với cậu, tránh xa tôi ra một chút.
Dù thế nào đi nữa, Tô Ngọc cũng không muốn đoán.
Một anh chàng đẹp trai thôi mà, chẳng thể ảnh hưởng gì đến cô được.
Tô Ngọc bướng bỉnh nghĩ vậy, không vì miếng ăn mà vì danh dự, cả một tuần không hề ngoảnh lại nhìn đồng hồ, sống qua ngày nhờ vào đồng hồ đeo tay của Văn Nhược Mẫn.
Dần dần, Tô Ngọc phát hiện ra môi trường ở nhà không thuận lợi lắm cho việc học thuộc lòng của mình, thế là cô chọn đến lớp sớm hơn.
Nhưng có mấy lần vì đến quá sớm, kết quả là, Tống Tử Huyền vừa ngáp vừa khoan thai bước tới mở cửa, đến gần mới thấy có một bạn nữ đang đứng ở cửa học thuộc lòng cuốn sổ tay nhỏ môn Lịch sử – Chính trị.
Cậu ta kinh ngạc: "Sao cậu lại đến sớm thế?"
Tô Ngọc giơ giơ cuốn sách trong tay.
Tống Tử Huyền vừa mở cửa vừa nói: "Tiểu cao khảo dễ qua lắm, lớp trọng điểm về cơ bản đều được điểm A hết, để muộn hơn chút học cũng kịp."
Tô Ngọc nghe lọt tai, rồi lại thành thật nói với cậu ta: "Tớ có lẽ không thông minh bằng các cậu, nên chỉ đành tận dụng thêm thời gian thôi."
Cô cúi đầu vùi mặt vào sách, gió sớm lướt qua bên tai.
"
"Các cậu" là những ai?"
"Hửm?" Tô Ngọc không ngờ cậu ta sẽ hỏi vậy, "Là… là những người hạng nhất hạng nhì như các cậu đó."
Cậu ta cười cười, không nói gì thêm.
Sau đó nữa, Tống Tử Huyền dứt khoát đưa cho Tô Ngọc một chiếc chìa khóa dự phòng của lớp học.
Cậu ta nói với vẻ như trút được gánh nặng: "Cảm ơn nhiều, tớ có thể ngủ nướng rồi."
Ngày đầu tiên nhận nhiệm vụ mở cửa đã xảy ra một sự cố nho nhỏ.
Tô Ngọc phát hiện cô khôngค biết dùng chiếc chìa khóa này.
Vặn vẹo mãi, c*m v** rồi thì không động đậy được nữa, sang trái sang phải đều không được.
Lạ thật…
Trong lúc cô đang "vật lộn" với cánh cửa, cô cảm nhận có người đang đi tới từ phía sau.
Tiếng bước chân của đối phương rất nhẹ, nhưng cô cảm nhận rõ ràng ánh nắng ban mai đã in cái bóng dong dỏng cao của chàng trai lên bức tường trắng.
Là bạn cùng lớp, đang chờ vào trong.
Cô không có tâm trí để xem là ai, chỉ muốn mau chóng mở được cửa ra.
Người phía sau cũng không vội, chỉ bình tĩnh nhìn động tác mở cửa của cô.
Một bạn học lớp bên cạnh đi ngang qua liếc nhìn, giọng điệu vô cùng ngạc nhiên: "Tạ Trác? Lần đầu tiên thấy cậu đến sớm thế này."
Chàng trai đưa mắt nhìn qua, giọng nói trầm và nhạt: "Quên mang bài tập về, đến làm bù một chút."
Tô Ngọc không dám tin mà quay đầu lại nhìn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!