Chương 49: (Vô Đề)

Chuyện này ảnh hưởng rất lớn đến Tô Ngọc, xem như là một ngòi nổ, khiến cô lâm vào một trận bệnh kéo dài. Tim cô đập nhanh, run rẩy, nhắm mắt lại là thấy gương mặt khô khốc của cô gái kia, mở mắt ra lại thấy tin nhắn quan tâm của Trần Lan, hỏi cô thời tiết ở Bắc Kinh có phải rất lạnh không? Nhắc cô đắp thêm một lớp chăn.

Rất lạnh, không khí loãng đặc quện vào trong lớp bụi cát vàng úa.

Tô Ngọc đứng bên cửa sổ nhìn xuống, tòa nhà cao năm tầng, mặt đất trắng bệch.

Ngã xuống, chắc là đau chết mất.

Khi Tô Ngọc kể lại cho Tạ Trác, cô đã nói chậm lại, tạm thời không nhắc đến trận bệnh này.

Lúc đó bên cạnh có ai nhỉ?

Tống Tử Huyền tính là một người đi.

Tô Ngọc không biết trút bầu tâm sự với ai, trong lúc bệnh tật vái tứ phương đã tìm đến một người chỉ biết chúi đầu vào sách vở thánh hiền.

Tâm trạng của Tống Tử Huyền khá tốt, lúc ngồi đó đợi đồ ăn, cậu ta còn nói với cô rằng, bây giờ cậu ta cũng đang phải vật lộn để tồn tại trong một ngôi trường toàn những nhân vật lớn.

Biết được Tống Tử Huyền cũng đang phải "vật lộn", Tô Ngọc bất ngờ cảm thấy có chút an ủi.

Sau đó cậu ta lo lắng nhìn cô, cuối cùng cũng nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề từ sắc mặt không ổn của Tô Ngọc, vội vàng nói: "Cậu đừng làm chuyện dại dột nhé Tô Ngọc."

Tống Tử Huyền cũng coi như đã trải qua thất bại, đã hình thành được cơ chế tự điều chỉnh: "Tìm được vị trí của mình thôi, muốn buông xuôi thì cứ sống qua ngày vài năm, muốn cố gắng thì lại phấn đấu tiếp—— tấm thẻ đánh dấu sách cậu tặng tớ năm đó, còn nhớ không, tớ vẫn giữ bên mình đây này."

Tô Ngọc vẫn còn ấn tượng với tấm thẻ đánh dấu sách đó.

Sinh mệnh là một tấm lưới treo lơ lửng chưa có lời giải đáp.

Dòng chữ cô tự tay viết lên, là để động viên Tống Tử Huyền vươn lên, cô nói người như cậu ta, là con cưng của trời, có thể được ví như bốn chữ "từ chối sự tầm thường".

Tô Ngọc sớm đã chấp nhận sự tầm thường của mình, cô vốn dĩ đã sớm chấp nhận rồi.

Thế nhưng khoảnh khắc cánh cửa tàu điện ngầm mở ra cho cô, cô đứng thẳng người, bước vào mùa hè nóng nực, ánh nắng rọi vào thang máy của tàu điện ngầm, giống như ánh đèn sân khấu đang chào đón cô, nhảy nhót từng bậc trên cầu thang, tấu lên những nốt nhạc của cuộc đời.

Tô Ngọc đã bay bổng, cô không chỉ tự tin, mà là thật sự bay bổng.

Cô có một khoảnh khắc cảm thấy mình thật phi thường, cô là một trong những học sinh xuất sắc nhất cả nước.

Tâm trạng cứ trôi nổi trong dải sóng của sự tự ti và tự phụ.

Trải qua bao nhiêu chuyện, đau khổ trăn trở, xoay vần.

Cô luôn không ngừng nhớ lại lời Trần Lan nói, trong mệnh của cô, năm 16 tuổi là năm có vận thi cử tốt nhất.

Thật sự bị mẹ nói trúng rồi.

Cho nên là do vận may, cô là nhờ được Bồ Tát phù hộ, bị số phận đẩy vào một quỹ đạo không thuộc về mình.

Tô Ngọc biết, không muốn từ miệng giếng lại rơi xuống nữa, thì phải hoàn toàn trèo lên, thoát khỏi cái giếng này.

Không muốn bị hào quang của trường danh tiếng đè chết, cô phải đè chết cái hào quang đó.

Cô tìm cách tự cứu mình.

Hóa ra giữa tự ti và tự phụ, còn có một từ hay hơn, gọi là tự hòa hợp với chính mình.

Chân đạp đất thật—— lời nói cũ tuy nhàm, nhưng lại có ý nghĩa biết bao.

Thời trung học, Tô Ngọc từng vì Tạ Trác mà thay đổi vô số lần chữ ký của mình, có cái là để cho anh thấy, cũng có cái là tự thương hại bản thân.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!