Chương 45: (Vô Đề)

Hạt dẻ rang đường vẫn rất dễ giải quyết, nhưng bó hoa này lại khiến Tô Ngọc khó xử.

Tạ Trác thấy cô chần chừ, nói nếu không tiện có thể trả lại cho anh.

Anh biết ý, cũng khá rộng lượng, không có ý kiến gì về việc này. Bất kỳ sự ngạc nhiên đột ngột nào cũng khó tránh khỏi sẽ gây ra tình huống khó xử, anh đều hiểu.

Cứng rắn nhét cho cô thì có hơi bá đạo rồi.

Tuy nhiên, trong lòng Tô Ngọc là muốn giữ lại.

Thế là khi anh đưa tay ra nhận lại, cô dùng một chút sức, tranh với anh một chút, lực kéo này cũng không lớn, nhưng lại khiến Tạ Trác cảm nhận được ý muốn giữ lại của cô.

"Nhận đi." Anh lĩnh hội được một mặt muốn từ chối nhưng lại mời gọi của cô.

Lúc chia tay, Tô Ngọc đột nhiên hỏi anh: "Cậu có cảm thấy mình thế nào cũng sẽ có được không?"

Tạ Trác lập tức phản ứng lại cô đang nói gì, nhẹ nhàng "Hửm?" một tiếng.

Đôi mắt anh dưới bầu trời trong xanh đặc biệt trong veo và xinh đẹp, màu hổ phách không lẫn tạp chất, khiến người ta cảm thấy bất kể thứ gì phản chiếu trong đó, cũng sẽ trở nên tốt đẹp hơn.

Trên con đường người qua lại, có ánh nắng rải rác, hoa ở giữa họ, khoảnh khắc yên tĩnh như vậy, thật sự khiến Tô Ngọc có ảo giác đang yêu.

Tạ Trác nhìn cô cụp mắt xuống, biết cô đang nói đến chuyện theo đuổi cô, trả lời: "Tớ còn không biết trong lòng cậu đang nghĩ gì."

Ngoài lời mà nói, anh không đoán được suy nghĩ của Tô Ngọc, nói gì đến chuyện chắc chắn sẽ có được?

Sau đó, anh vẫn tự cổ vũ mình một chút: "Nhưng tớ sẽ cố gắng hết sức."

Tô Ngọc rất yêu quý hoa, cũng có thể nói cô rất yêu quý bó hoa Tạ Trác tặng, một cánh hoa bị ép trong giấy gói, cô đều cẩn thận vuốt thẳng, trải phẳng, rồi lại sờ sờ nó để an ủi.

"Tớ rất thích, cảm ơn cậu."

Ở ký túc xá nữ, anh không thể mang đồ lên giúp cho cô được.

May mà ở dưới lầu gặp được bạn cùng phòng của Tô Ngọc, Tô Ngọc gọi Thẩm Từ lại, Thẩm Từ nhìn Tô Ngọc, lại nhìn Tạ Trác, cuối cùng nhìn con chó của Tạ Trác, muốn nói lại thôi mà nhận lấy bó hoa Tô Ngọc cầm không xuể.

Trong thang máy, Thẩm Từ với vẻ mặt "cậu tốt nhất là thành thật khai báo, nói là đi lấy đồ chuyển phát nhanh sao lại đi hẹn hò với đàn ông rồi?" nghiêm túc nhìn chằm chằm Tô Ngọc.

Tô Ngọc thành thật khai báo.

"Anh ta đang theo đuổi cậu?" Thẩm Từ vẻ mặt phức tạp nhìn cô "Cậu nói cái anh siêu đẹp trai vừa rồi đang theo đuổi cậu á?"

Tô Ngọc chỉ chỉ vào bó hoa trong tay cô ấy, ra hiệu bó hoa này là anh tặng: "Cậu ấy nói vậy."

Thẩm Từ vẫn rất kinh ngạc: "Không thể nào? Không phải là hải vương* chứ."

(*) Hải vương*: Vua biển, chỉ người lăng nhăng

Tô Ngọc nhún vai, lười biếng nói: "Không biết, có khả năng."

Tuy suy đoán người khác không tốt lắm, nhưng nói thật, cô đối với đàn ông luôn giữ cảnh giác rất cao.

"Nghe nói mấy cậu ấm có tiền kiểu đó đều như vậy, chẳng có ai thật lòng đâu." Thẩm Từ cũng là độc thân từ trong trứng, không có kinh nghiệm thực tế, lý thuyết suông thì rất nhiều, trịnh trọng khuyên Tô Ngọc "Cậu phải cẩn thận một chút nhé."

Tô Ngọc tò mò hỏi: "Sao cậu biết cậu ấy rất có tiền?"

"Người bình thường chắc sẽ không dùng vòng cổ Hermès cho chó đâu nhỉ."

"…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!