Chương 44: (Vô Đề)

Hôm nay Tô Ngọc cảm thấy nhẹ nhõm phần nào.

Cô đã trò chuyện với Tạ Trác về con người thật nhất, sâu thẳm nhất của mình.

Cô không thể không thừa nhận rằng, mình đã từng có một thời kỳ vô cùng mâu thuẫn, không thể đối diện thẳng thắn với bản thân.

Ăn cơm, đi vệ sinh đều phải có người đi cùng, tóc mái bị chẻ đôi trước mặt người mình thích cũng giống như đang kh** th*n chạy ngoài đường, đi đi về về một mình sẽ cảm thấy mất mặt, thà chịu đói chứ không muốn ngồi một mình trong góc nhà ăn, lo lắng bố mẹ không đủ tươm tất xuất hiện ở trường…

Tô Ngọc cũng không thoát khỏi thói đời mà có chút hư vinh, thứ "hư vinh" không muốn mình tỏ ra lạc lõng.

Mà những chuyện này, bây giờ cô đã hoàn toàn không còn để tâm nữa rồi.

Những tâm sự nhỏ bé không mấy tươi sáng mà Từ Nhất Trần từng kể, hoá ra cũng không phải là không thể nói ra.

Trước khi đi ngủ, Tô Ngọc thoa một ít thuốc mỡ mà Tạ Trác đưa cho.

Châu Viễn Nho gửi tin nhắn cho cô: [Không đi nữa là tuyết tan hết đấy]

Tô Ngọc lúc này mới nhớ ra mà trả lời anh ta: [Em không trượt nữa, một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, sợ gãy chân mất [Mỉm cười]]

Châu Viễn Nho: [Em đang từ chối việc này, hay là đang từ chối anh?]

Châu Viễn Nho hoàn toàn có ý tốt, sự nghi hoặc của anh ta dường như cũng đang cân nhắc đến khoảng cách mà Tô Ngọc cần. Khoảng cách này anh ta cho rất đủ, chỉ sợ một chút lơ là sẽ xâm phạm vào vùng cấm của cô.

Anh ta quá cẩn trọng và chu toàn, cũng chính vì thế mà đôi khi cô cảm thấy nói chuyện với anh ta rất mệt.

Cái mệt của việc phải vòng vo không dứt.

Tô Ngọc: [Nghĩ nhiều rồi]

Cô gửi xong ba chữ này, bất ngờ gửi cho Châu Viễn Nho một câu, hỏi anh ta: [Anh có biết vì sao em thích Natsume không?]

Tô Ngọc nói xong, liền sao chép lại câu này, dán vào khung trò chuyện với Tạ Trác.

Sau đó, cô nhắn cho anh: [Cậu có biết vì sao tớ thích Natsume không?]

Tô Ngọc vốn không kỳ vọng sẽ nhận được câu trả lời hoàn hảo nào, dù sao thì chính cô cũng không biết đáp án chuẩn là gì, chỉ là mang theo tâm lý tò mò muốn biết hai người sẽ có phản ứng ra sao.

Cô nghĩ Tạ Trác có thể sẽ nói, đáng yêu à, đẹp trai à, hoặc là ấm áp chữa lành gì đó.

Sau khi câu hỏi của cô được gửi đi, Tạ Trác trả lời rất nhanh: [Cậu và cậu ấy rất giống nhau]

Tô Ngọc sững sờ.

Anh không thêm vào những phó từ mang tính suy đoán, chỉ một câu đơn giản, cũng không có vẻ kiêu ngạo của người nắm chắc phần thắng, chỉ bình tĩnh trả lời, nhưng lại còn hơn cả sự chắc chắn.

Dường như anh vô cùng thấu hiểu cô.

Tựa như, lớp màng ngăn cách giữa cô và thế giới đã bị anh chọc thủng.

Cô dần dần nghe thấy tiếng vết thương lành lại, tiếng xương thịt mọc ra, tiếng mạch sống đang không ngừng lan tỏa.

Như vậy là đủ rồi.

Cô không cần câu trả lời của người kia để chứng thực sự tinh tế và ấm áp từ trong xương cốt của Tạ Trác.

Thật trùng hợp, tin nhắn của Châu Viễn Nho vừa hay gửi tới: [Đây là đang thử thách anh điều gì sao?]

Tô Ngọc: [Không có gì, ngủ đi]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!