Chương 42: (Vô Đề)

Tô Ngọc thường ngày không ra vào phòng thí nghiệm, thì cũng là làm việc trước máy tính, đeo găng tay sẽ ảnh hưởng đến hiệu suất của cô. Cô cũng mới phát hiện ngón tay hơi ngứa trong hai ngày gần đây, nhưng vấn đề không lớn, chỉ có một khớp ngón tay có một nốt sưng nhỏ.

Một bộ phận không được sáng sủa cho lắm liên tục bị chú ý, Tô Ngọc có chút ngại ngùng, cô cụp mắt thu tay lại, không nói tiếp.

Cô hy vọng Tạ Trác sẽ không giống mẹ cô cứ một mực dặn dò cô ăn no mặc ấm, chú ý bảo vệ, uống nhiều nước nóng, may mà anh không làm vậy, thấy Tô Ngọc không lên tiếng, cũng hiểu rõ vấn đề ranh giới ở phương diện này, anh đưa xong sữa, liền đút tay lại vào túi, nói: "Hôm qua tớ mơ thấy cậu."

Qua hàng mi khẽ run của cô, nhìn thấy màu sắc trong veo trong con ngươi của cô gái, Tạ Trác: "Cho nên đến gặp cậu."

Anh giải thích lý do tại sao lại tình cờ gặp một cách hùng hồn, mặt không đỏ tim không đập.

"Không có ý gì khác, chỉ vậy thôi."

"…"

Tô Ngọc nghe xong, từ trong ra ngoài đều nóng lên.

Giấc mơ là thứ rất thần kỳ, sẽ làm đẹp ấn tượng về một người, Tô Ngọc đã trải qua, cô hiểu cảm giác đó hơn anh.

Cô nghĩ, không biết trong giấc mơ của anh, cô trông như thế nào.

Tô Ngọc không hỏi, cô khẽ gật đầu, dùng cử chỉ đơn giản để kéo giãn khoảng cách, tỏ ý mình đã biết.

"Uhm."

May mà, Tạ Trác đã đi trước một bước chuyển chủ đề, không còn dồn cô vào thế bí nữa.

"Tớ đến phòng gym."

Tô Ngọc vội vàng đáp: "Bái bai!"

Thấy dáng vẻ như trút được gánh nặng của cô, anh bật ra một tiếng cười rất nhẹ.

Tiếng cười tan trên đỉnh đầu cô, lúc Tạ Trác rời đi lại kéo bím tóc của cô một cái.

Như thể để trừng phạt câu "bái bai" hân hoan hơn cả reo hò này của cô.

Tô Ngọc phồng má, mặt đầy vẻ bực bội có khổ mà không nói ra được.

Cô đưa mắt nhìn Tạ Trác rời đi.

Anh sải bước về phía trước, đến vạch sang đường, băng qua một con đường, đối diện là một trung tâm thương mại, anh dần dần hòa vào biển người. Chân dài người cao, khiến cho dòng người đô thị không ngừng chảy cũng pha lẫn chút khí chất thiếu niên hừng hực, cụ thể.

Trên đường về ký túc xá, Tô Ngọc mở tin nhắn Wechat ra xem, tin nhắn 99+ khiến người ta hoảng sợ, cô xem kỹ lại, phát hiện mình bị kéo vào một nhóm giao lưu kết bạn, là buổi giao lưu dành cho thạc sĩ, tiến sĩ do ba trường đại học ở Bắc Kinh cùng tổ chức.

Nghê Thu Hàm gần đây đang vội tìm đối tượng, cô ấy cũng khá tốt bụng, trong lúc bản thân nỗ lực, cũng không quên tiện tay kéo theo bạn cùng phòng, nên hễ có cơ hội như thế này là lại kéo Tô Ngọc vào, để cô ngó nghiêng một chút.

Tô Ngọc xem qua một vài lời tự giới thiệu của các bạn nam gửi đến.

Huy hiệu trường phải in lên mặt, bằng cấp tiến sĩ phải để chữ đậm, hộ khẩu Bắc Kinh là chữ Hắc thể cỡ 3, nhà có ba căn hộ thì có thể kiêu ngạo trong nhóm.

Mỗi một người, đều tranh nhau thể hiện giá trị cá nhân hóa tối đa của mình.

Tô Ngọc lướt xem từng người một, về phần huy hiệu trường và bằng cấp, điều kiện của cô miễn cưỡng có thể sánh được với một số người.

Kiểu nhà có ba căn hộ đó cô sẽ không xem xét.

Tô Ngọc không có mục tiêu cuộc đời là trèo cao, cô luôn cảm thấy, muốn mối quan hệ bình đẳng, kinh tế là một yếu tố quan trọng không thể bỏ qua.

Nếu không, cảm giác chênh lệch khiến người ta chùn bước sẽ mang lại rất nhiều mâu thuẫn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!