Chương 40: (Vô Đề)

Vì dắt chó đi dạo, hai người lại gặp nhau một lần, sau đó, Tô Ngọc bắt đầu bận rộn với luận văn cuối kỳ, dồn dập, không có nhiều thời gian rảnh rỗi để gặp Tạ Trác.

Nhưng những chuyện khiến cô cảm thấy duyên phận chưa dứt vẫn luôn xảy ra.

Ví dụ như sẽ gặp ở cửa hàng tiện lợi của trường, trên đường về ký túc xá cũng có thể gặp, thậm chí ở thư viện cũng có thể gặp.

Đến lần thứ ba, Tô Ngọc cuối cùng cũng không nhịn được tò mò hỏi: Sao cậu vào được thư viện? Tạ Trác nói tìm bạn làm cho một cái thẻ, gần đây không có chỗ nào để học, vẫn là trường học yên tĩnh hơn một chút.

Tô Ngọc vô tình biết được nhà Tạ Trác ở khá gần trường, nên bình thường mới đến đây dắt chó đi dạo.

Cô gật đầu nói đã biết.

Tạ Trác cúi đầu nhìn Tô Ngọc, hỏi cô: "Ngồi ở đâu thì thích hợp."

Tô Ngọc đã đặt một chỗ, giờ này còn khá nhiều chỗ trống, không cần đặt trước cũng có chỗ: "Cậu ngồi cùng bàn với tớ đi."

Nhìn cái bàn đó, anh chọn ngồi đối diện cô, ánh nắng ban mai chiếu xuống, đặc biệt ưu ái người ưu tú, chiếu sáng phần vai của anh, phác họa nên bóng của yết hầu và sống mũi, những đường nét được làm mềm mại nhàn nhạt rơi trên tay Tô Ngọc.

Tạ Trác không mang máy tính, đang đọc một cuốn sách chuyên ngành, khóe mắt nhận ra đang bị nhìn trộm, anh ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của cô: "Có ảnh hưởng đến cậu không?"

Tô Ngọc lắc đầu.

Anh gật đầu, tiếp tục cúi mắt đọc sách.

Hành động thì không ảnh hưởng, nhưng tâm lý thì khó nói.

Sợ làm ồn đến người khác, Tô Ngọc nhắn tin: [Hôm nay cậu không đi làm à?]

Tạ Trác vốn không định xem điện thoại, liếc một cái, thấy là Tô Ngọc, bèn trả lời: [Ừm]

Tô Ngọc: [Tại sao vậy]

Tạ Trác: [Không muốn đi]

Tô Ngọc kinh ngạc: [Hả? Còn có thể như vậy sao]

Tạ Trác: [Tớ có bản lĩnh lớn mà]

Tô Ngọc suy nghĩ một chút, mặc dù chức danh là Kỹ sư trưởng, có một chút cổ phần trong tay, cũng được coi là nửa người quản lý, nhưng khi nhìn thấy ba chữ đó toát lên sự kiêu hãnh của anh, và lại là sự kiêu hãnh hoàn toàn tương xứng với anh, Tô Ngọc vẫn không nhịn được muốn cười, cô đồng tình nói: [Thôi được rồi]

Tiếp đó, Tô Ngọc như không có chuyện gì để nói lại hỏi: [Chú chó đâu rồi]

Tạ Trác đổi tư thế ngồi, ngả người ra sau, chống đầu, rõ ràng là không vui: [Hôm nay có thể không nói chuyện chó được không?]

Tô Ngọc ngoan ngoãn nói: [Được]

Một lúc sau, Tô Ngọc lại hỏi: [Vậy nói chuyện gì?]

Lúc này cô không ngẩng đầu, nếu không sẽ thấy khóe miệng Tạ Trác khẽ nhếch lên một chút, anh nói: [Trưa nay ăn gì?]

Cuối cùng Tô Ngọc dẫn anh đến nhà ăn, cô nói bình thường cô chỉ ăn ở nhà ăn.

Tạ Trác không có ý kiến.

Chỉ là khi đi cùng nhau, thỉnh thoảng có người nhìn tới.

Tô Ngọc đổ hết tỷ lệ quay đầu nhìn lại này lên người Tạ Trác, lúc đang xếp hàng một trái một phải, anh đột nhiên nhìn cô nói: "Tớ ở cùng cậu như thế này, có khiến bọn họ có cảm giác khủng hoảng không?"

Ánh mắt Tô Ngọc có chút không hiểu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!