Tạ Trác quay lại công ty, công ty lại mở một cuộc họp không quan trọng, anh ngồi trong góc tối với vẻ thiếu hứng thú, lơ đãng nhấn vào ảnh đại diện của Tô Ngọc xem thử.
Cô vẫn không có h*m m**n chia sẻ gì, vòng bạn bè chỉ có một dòng kẻ xám im lặng và một câu châm ngôn: An phận tùy duyên, tự nhận vụng về.
Nhấn vào, thoát ra, rồi lại nhấn vào.
Sau đó Tô Ngọc liền gửi tin nhắn cho anh: [Tớ đến nơi rồi]
Tạ Trác gõ một chữ, rồi lại từ từ xóa đi, cuối cùng trả lời một chữ: [Ừm]
Cô không nói gì thêm, càng sẽ không giải thích cho anh tại sao hôm nay lại khóc.
Nhưng cũng không khó hiểu lắm, có những người đa cảm, nghe nhạc cũng sẽ rơi lệ. Có lẽ giai điệu u buồn, có lẽ lời bài hát đã chạm đến một tâm trạng tương tự nào đó mà họ từng trải qua.
Đều có khả năng.
Khả năng cao là không liên quan nhiều đến anh.
Tạ Trác trở về căn nhà độc thân của mình, bận rộn trong bếp, làm một ít đồ ăn cho chú chó nhỏ.
Oscar đang ở độ tuổi tò mò với thế giới, sức sống dồi dào hơn bình thường, Tạ Trác sau khi tan làm còn phải đối phó với sự nũng nịu của nó.
Anh ngồi trên sofa xem TV một lúc, chú chó nằm trên đùi anh vẫy đuôi.
Một cô gái có nickname là Daisy gửi tin nhắn cho anh, Tạ Trác nghĩ nửa ngày mới ra người này là ai, nhìn ảnh đại diện của cô ta, nhớ ra rồi, là người lần trước đánh tennis, chắc là tên Hoàng Oánh Oánh.
Daisy: [Anh không thích tennis, vậy anh thích chơi gì? Em có thể chơi cùng anh]
Tạ Trác không muốn trả lời lắm, nhưng dù sao cũng là em gái của sếp, vẫn phải nể mặt một chút.
Anh nói: [Câu cá]
Daisy: [Bố em cũng thích câu cá, tâm lý anh 50 tuổi rồi à?]
Tạ Trác: [Gần thế]
Daisy: [Câu cá có gì vui chứ?]
Tạ Trác: [Không phải nói chuyện, yên tĩnh]
Daisy: [Không được nói chuyện à…]
Daisy: [Vậy ngoài câu cá ra anh còn thích chơi gì nữa?]
Tạ Trác: [Thể thao mạo hiểm]
Daisy: [Tâm lý 50 tuổi, sinh lý 20 tuổi? [cười trộm][cười trộm]]
Anh lười trả lời.
Trên TV đang chiếu một bộ phim cổ trang không mấy thú vị, Tạ Trác xem một lúc rồi thất thần, anh lại bất giác nghĩ đến Tô Ngọc.
Câu hỏi cô tùy tiện tung ra hôm nay, anh trả lời không được tốt lắm, hoặc có thể nói, không hoàn toàn tuân theo tâm ý ban đầu của anh.
Bạn cũ xóa bỏ hiềm khích xưa, sự trân quý trong đó, càng cần phải duy trì một cách đặc biệt.
Tạ Trác ôm suy nghĩ muốn tìm hiểu lại từ đầu để tiếp cận Tô Ngọc, cũng muốn để cô từ từ tiếp xúc với một con người mới hơn của mình.
Cuộc gặp gỡ thời cấp ba, vì mục đích mà tụ tập trong cùng một lớp học, vì mục đích mà mỗi người đi một ngả trời nam biển bắc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!