Chương 31: (Vô Đề)

Tô Ngọc giơ hai tay lên, không nặng không nhẹ vòng qua cổ Tạ Trác, lại vô tình đè lên cổ áo anh một chút, cổ tay cô áp vào nhiệt độ ấm áp bên gáy anh, ngón tay lướt qua mái tóc mềm mại sau gáy anh.

"Như thế này được hơn chút nào không?" Tô Ngọc rất để ý đến cảm nhận của anh.

Cơ thể cô rất cứng đờ, chắc không phải vì đau, chỉ là căng thẳng, hai cánh tay đều duỗi thẳng tắp. Đôi mắt to và sáng từ dưới nhìn lên anh, với một tư thế trưng cầu ý kiến.

Trên cổ tay áo của cô có một chiếc cúc kim loại rất cấn, lúc này đang tì vào xương quai xanh của anh, khá là khó chịu.

Tuy nhiên, Tạ Trác thấy cô điều chỉnh tư thế cũng khó khăn, anh rộng lượng để cho sự khó chịu trên cơ thể tiếp diễn, nói: "Cậu thấy thoải mái thế nào thì cứ làm thế đó đi, bệnh nhân."

Tô Ngọc đối diện với ánh mắt anh nhìn tới, không hiểu sao lại nghe ra trong lời này có ý cưng chiều?

Nhất là khi anh kéo dài giọng, còn trêu chọc cô là bệnh nhân.

Trong mắt Tạ Trác có một nụ cười rất nhạt.

Tô Ngọc cúi mặt xuống, gò má liền nhẹ nhàng áp vào lồng ngực anh, áp lên bộ đồ trượt tuyết lạnh lẽo của anh, mới nhận ra toàn thân mình nóng ran.

Dù sao đây cũng là lần đầu tiên được một chàng trai ôm bế lên, bất kể đối phương có phải là Tạ Trác hay không, ít nhiều cũng sẽ ngại ngùng.

Mặc dù Tô Ngọc đã 24 tuổi, kinh nghiệm tình cảm vẫn là một tờ giấy trắng, sự tiếp xúc cơ thể đột ngột chắc chắn sẽ khiến cô nóng bừng.

"Tạ Trác."

Cô rất nhỏ giọng gọi tên anh, trước và sau đều có một chút ngập ngừng, khiến tiếng gọi khẽ này của cô trở nên đơn độc, như thể lơ lửng giữa một khoảng thời gian trống rỗng.

Tiếp đó, Tô Ngọc nhẹ nhàng nói: "Tớ bị thương rồi, đừng trêu chọc tớ."

Tạ Trác cười một cách không thể nhận ra, không đợi cô dứt lời, anh đã nhẹ nhàng nhấc bổng Tô Ngọc lên một chút.

"Được." Anh ngoan ngoãn nói.

Cô đột nhiên siết chặt tay, lại ôm anh chặt hơn một chút.

Tạ Trác đang chạy về phía trước, tuy tốc độ không nhanh, nhưng sự tăng tốc đột ngột khiến Tô Ngọc có chút hoảng sợ.

"Tại sao lại chạy?" Cô vô thức hỏi.

Tạ Trác ôm cô, nhanh chóng đi xuyên qua hành lang của tòa nhà bên ngoài sân trượt tuyết, những cơn gió li ti, mát rượi nhưng không làm đau người, từng luồng từng luồng lướt qua gò má cô.

Giống như giọng nói mát lạnh của anh, không hề lạnh lẽo, mà rất dịu dàng: "Sợ cậu đau đó."

"…"

Tô Ngọc nghĩ, cũng không đau đến thế, nhưng cô không tiện mở lời.

Cô nhìn thấy những ánh đèn lúc sáng lúc tắt trên tầng cao nhất, như còn trong mơ, cơn gió của tuổi trẻ cuốn qua hành lang trước cửa lớp học, mang đi những câu chuyện không đáng chú ý như hạt bụi, những phòng học ấy từ đó trở nên tiêu điều.

Hơi ấm từ cổ anh cọ vào cổ tay cô, là một hơi ấm rất chân thực.

Bên ngoài sân trượt tuyết có một trạm cứu hộ, lúc Tạ Trác đi qua, phía trước cũng có một đứa trẻ bị ngã, một bác sĩ đang bôi thuốc cho đứa trẻ.

"Còn phải xếp hàng sao?" Tô Ngọc hỏi anh.

Tạ Trác nhìn bác sĩ bận rộn bên trong, rồi lại nhìn Tô Ngọc.

"Nhanh thôi." Anh dỗ dành như dỗ trẻ con.

Cô cũng muốn xem, bèn rướn cổ thẳng người lên một chút, nhìn vào bên trong, động tác trên tay là thuận theo tự nhiên nắm lấy cổ áo anh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!