Chương 30: (Vô Đề)

Khi Tô Ngọc nhìn thấy câu này, cô nhận ra có điều gì đó không ổn, cô mở lại hai thông báo thêm bạn lúc nãy, phát hiện sau thông báo đầu tiên còn có một câu: Tớ là Tạ Trác.

Cô chỉ chăm chăm nhìn vào logo màu xanh trên ảnh đại diện, không ngờ lại bỏ sót dòng chữ này…

Đều tại lần trước bị kéo vào một nhóm giao lưu kết bạn nào đó, tuy Tô Ngọc không nói chuyện trong nhóm, nhưng có rất nhiều người lạ mặt đến kết bạn với cô, khiến cô có chút mất kiên nhẫn với các tin nhắn kết bạn từ nam giới.

Sau khi nhấn đồng ý, thêm bạn bè xong.

Tô Ngọc giải thích: [Buổi sáng mới ngủ dậy, mơ mơ màng màng không để ý cậu có ghi tên. Tớ tưởng là người không quen biết.]

Tô Ngọc: [Xin lỗi cậu, tớ không có giận đâu.]

Cô chân thành gửi đi hai dòng chữ này, thanh ghi chú hiển thị "đang nhập…".

Rất nhanh, tin nhắn của Tạ Trác hiện lên: [Tớ còn tưởng cậu có ý kiến gì với tớ]

Tô Ngọc: [Không có]

Ngay sau đó, anh gửi một đoạn video qua.

Nhanh chóng nói ra mục đích của mình, kết bạn với cô không phải để tán gẫu hay vì chuyện khác.

Tạ Trác nói: [Mạng không tốt không gửi đi được, mấy ngày sau mới để ý, gửi lại thì phát hiện bị chặn rồi.]

"…"

Tô Ngọc chưa mở video, chỉ cần nhìn thấy ảnh bìa, trong lòng đã không khỏi giật mình.

Là chính cô đang ôm đàn ghi

-ta, cô đắm mình trong ánh sáng, cúi đầu gảy đàn, mái tóc nhuộm màu vàng nhạt.

Video không biết đã bị nén bao nhiêu lần, độ phân giải trở nên rất thấp, hình ảnh cũ kỹ, mảng màu mờ ảo, hơi giật.

Rõ ràng là sản phẩm của những năm tháng đã qua.

Đó là năm đó, khi cô hát ở viện phúc lợi, đã nhờ người quay lại video.

Không ngờ sau bao nhiêu năm, nó mới quay trở lại tay cô.

Tô Ngọc đọc lại câu nói này của Tạ Trác.

"Mạng không tốt không gửi đi được", là chỉ chuyện của bảy năm trước.

Hai chữ "chặn rồi" rất bắt mắt, tuy anh chỉ bình tĩnh thuật lại sự thật khách quan, nhưng giữa các dòng chữ lại khiến cô cảm nhận được một chút ý tứ tức giận.

Cô nhớ lại câu hỏi tối qua, tại sao lại xóa tớ?

Chuyện của nhiều năm trước, còn đến đòi cô giải thích.

Tô Ngọc không ngờ Tạ Trác sẽ nhớ, thậm chí còn canh cánh trong lòng, cô cứ ngỡ anh sẽ không hề phát hiện, chỉ là trong danh sách bạn bè thiếu đi một người không quan trọng mà thôi.

Tô Ngọc nói: [Mẹ tớ tưởng chúng ta yêu sớm, vì có một lần chúng ta đi cùng nhau, hơn nữa đến viện phúc lợi cũng là hai chúng ta, bà đã hiểu lầm, nên đã lén đăng nhập vào q. q của tớ]

Cô cảm thấy giải thích như vậy là đủ rõ ràng rồi, nên đã che giấu một số sự thật.

Ví dụ như, chuyện Trần Lan trộm đọc nhật ký của cô, trong nhật ký có tên của anh, những tình huống này, cô sẽ không nói hết một năm một mười với Tạ Trác.

Đối phương nhập rất lâu, cuối cùng chỉ gửi qua hai chữ: [Thật không?]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!