Chương 3: (Vô Đề)

Tô Ngọc dõi mắt nhìn Tạ Trác vào cửa sau, rồi lại hỏi cậu bạn kia: "Cậu tên là gì?"

"Từ Nhất Trần, chữ Từ () trong song nhân bàng (chỉ bộ thủ ), chữ Nhất Trần () trong một hạt bụi ()."

Cậu ấy rất hay cười, có lẽ đó là cách để thể hiện sự thân thiện, và quả thật cũng khiến người khác cảm thấy gần gũi.

Cô nói: "Tớ tên là Tô Ngọc."

Nói xong, Tô Ngọc chợt nhận ra điều gì đó, bèn sửa lại cho cậu ấy: "Là Nhất Trần trong "nhất trần bất nhiễm" (ý chỉ thanh cao, trong sạch, không vướng bụi trần)."

Từ Nhất Trần ngập ngừng vài giây, khóe miệng nở một nụ cười yếu ớt: "Ừm, cũng xem như vậy đi."

Tô Ngọc gật đầu: "Tớ nhớ rồi."

Lớp 14 là lớp trọng điểm ban Lý Hóa, mà trong các lớp ban tự nhiên, tổ hợp Vật lý + Hóa học lại là trọng điểm của trọng điểm, vì vậy lớp này quy tụ đủ loại cao thủ.

Trần Tích Chu chọn ban Sử Địa, học ở lớp trọng điểm ban xã hội dưới lầu.

Vì phòng học cách nhau hơi xa, hôm nay cậu ta còn suýt nữa đến muộn, lo cho bản thân còn không xong, mãi đến lúc sắp vào học mới nhắn tin cho Tô Ngọc: [Anh dậy muộn, em báo danh xong chưa?]

Tô Ngọc: [Em vào lớp rồi]

Trần Tích Chu: [Trưa nay ăn cơm chung nhé?]

Tô Ngọc: [Khác lớp bất tiện lắm, để em ăn cùng bạn học của em đi]

Trần Tích Chu: [Có người đi cùng em là được rồi]

Thật ra không chắc là có ai đi cùng không, nhưng Tô Ngọc không muốn Trần Tích Chu lãng phí thời gian chờ cô, rồi lại phải đi ăn cùng cô.

Tiếp đó, cậu ta lại gửi qua một tấm ảnh tự sướng.

Trần Tích Chu chỉ vào hai chỏm tóc bị chĩa ra trên đỉnh đầu: [Ngủ đến nỗi tóc dựng hết cả lên, chết mất]

Tô Ngọc suýt nữa thì bật cười: [Anh lấy nước vuốt xuống đi]

Vài phút sau, Trần Tích Chu lại gửi một tấm ảnh khác.

Trong ảnh, cậu ta đội một chiếc mũ lưỡi trai, để lộ toàn bộ khuôn mặt, trông rất ngầu, giơ ngón tay cái lên: [Xong rồi]

Nhìn thấy tin nhắn quan tâm được gửi đến, ngồi trong một môi trường hoàn toàn mới, sợi dây căng thẳng trong lòng cô mới hơi thả lỏng, Tô Ngọc nhận ra rằng sâu thẳm trong nội tâm mình rất dựa dẫm vào người nhà.

Chủ nhiệm lớp Lâm Phi sắp xếp cho Tô Ngọc một cô bạn cùng bàn tên là Văn Nhược Mẫn.

Từ nhỏ đến lớn, Tô Ngọc luôn ngồi ở ba bàn đầu, điều này dẫn đến việc trong số bạn thân của cô không có ai là người cao cả.

Chiều cao là một ranh giới vô hình, khiến cô chẳng nói được mấy câu với các bạn nữ cao ráo, càng đừng nói là các bạn nam.

Lúc nãy cô đã lén liếc nhìn chỗ ngồi của Tạ Trác, ở phía sau bên trái cô.

Tô Ngọc đã có phần quá để tâm đến Tạ Trác rồi.

Khi phát hiện ra điều này, cô đã vô thức tìm ra được rất nhiều manh mối về cậu.

Ví dụ, buổi sáng cậu về cơ bản đều trong trạng thái chưa tỉnh ngủ, đủng đỉnh đi vào lớp đúng giờ, lại có bản lĩnh không phá vỡ quy tắc, khiến giáo viên tức đến nghiến răng, nhưng lại chẳng làm gì được cậu — về mặt này thì rất giống với Trần Tích Chu.

Ví dụ như trong số mấy cậu bạn thân trong lớp, người thân nhất với cậu là bạn cùng bàn Từ Nhất Trần.

Ví dụ như có một đám đàn em vẫn còn trong kỳ quân sự nghe nói khối 11 có một đàn anh siêu đẹp trai, tan học buổi tự học tối liền lũ lượt chạy đến ghé cửa sổ, là để ngắm cậu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!