Chương 28: (Vô Đề)

Sau khi kết thúc trận đấu, Tô Ngọc nhận được tin nhắn từ Trình Bích Trân: [Đến ăn cơm]

Sau mấy chữ là một định vị.

Có khá nhiều người mời cô đi ăn, đều tranh nhau chúc mừng chiến thắng của cô, một loạt tin nhắn, Tô Ngọc đã từ chối một vài lời mời, cuối cùng đồng ý với Trình Bích Trân.

Sau khi rời khỏi hội trường, cô nhìn quanh một vòng, Chu Viễn Nho đã đi rồi, nhưng để lại cho cô một tin nhắn trên Wechat: [Phong độ không ổn định, 65 điểm.]

Tô Ngọc: [?] [Trẻ con cần được giáo dục bằng cách khích lệ [Mỉm cười]]

Chu Viễn Nho: [Đã khích lệ rồi đấy]

Tô Ngọc: [[Mỉm cười][Mỉm cười]]

Chu Viễn Nho: [Anh có việc ở công ty, đi trước đây]

Tô Ngọc: [ok]

Chu Viễn Nho: [À đúng rồi, cuối tuần có đi tập trượt tuyết nữa không?]

Tô Ngọc nhất thời chưa trả lời, cô cầm điện thoại suy nghĩ.

Vì Tô Ngọc luôn có ý định học trượt tuyết, sau khi Chu Viễn Nho biết được, đã giới thiệu cô đến một câu lạc bộ của bạn anh ta, để huấn luyện viên trượt tuyết chuyên nghiệp nhất dạy cho Tô Ngọc.

Tô Ngọc vốn không muốn nợ ân tình của người ta, nhưng Chu Viễn Nho nói, vì trước đây Tô Ngọc cũng từng giúp anh ta một lần, Chu Viễn Nho đã nhờ cô vẽ giúp một bản vẽ chuyên ngành, nên lần này là anh ta đang trả nợ ân tình.

Cô bèn đồng ý, đã học được hai buổi rồi.

Cô còn chưa trả lời, Chu Viễn Nho lại gửi thêm một câu: [Mùa đông có thể cùng nhau đến Sùng Lễ, trải nghiệm thực tế xem sao]

Ý tứ của lời mời này rất sâu xa.

Tô Ngọc chưa từng đi xa một mình với người khác giới. Cuối cùng, cô chỉ nói: [Mùa đông còn xa lắm]

Tô Ngọc không thay đồ, khoác một chiếc áo gió thắt eo bên ngoài bộ vest và áo sơ mi, tiện tay buộc mái tóc dài màu đen ra sau, búi thành một búi tóc thấp, cô không thích mang vớ da cho lắm, nên cứ để bắp chân tr*n tr** trong gió lạnh.

Cô bắt một chiếc taxi đi đến đó, trên xe cô vẫn đang xem lại trận đấu hôm nay, tuy thắng trong gang tấc, nhưng Tô Ngọc cảm thấy mình đã thi đấu rất tệ.

"Hôm nay thế nào?" Trình Bích Trân đã gọi sẵn một bàn thức ăn, đợi cô trong phòng riêng.

Tô Ngọc cởi áo khoác ra, thành thật nói: "Thắng rồi, nhưng không ổn, em chuẩn bị không đủ."

Nhìn là biết cô đói lắm rồi, cô ngồi xuống là ăn ngay.

Nhưng Tô Ngọc ăn uống lại không hề vội vàng, từ tốn và tao nhã, một muỗng súp thịt cừu được để nguội trong muỗng hồi lâu mới đưa vào miệng.

Trình Bích Trân mỉm cười: "Thấy bài đăng rồi, trên người chị đại tỏa ra ánh hào quang thần thánh mãnh liệt."

"Hào quang gì chứ? Chị đề cao em quá rồi." Cô hài hước nói, "Tốt nhất đừng nâng em lên cao, để rồi phát hiện ra em chỉ là một người bình thường, lại khiến tớ ngã xuống đất, vỡ tan tành."

Tô Ngọc vừa nói vừa làm động tác bẻ đôi trái tim.

Trình Bích Trân là cô gái mà Tô Ngọc quen được trong hội sinh viên của Đại học T, cũng là người bạn thân nhất của Tô Ngọc ở Bắc Kinh hiện tại.

Ban đầu hai người không hợp nhau lắm.

Tính cách của Trình Bích Trân rất thẳng thắn, nói hay thì là ngầu và cá tính, nói khó nghe thì là sắc bén, trái tim mềm yếu của Tô Ngọc thường bị những lời lẽ sắc nhọn của cô ấy làm tổn thương.

Bản năng của cô khiến cô tránh xa những người như vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!