"Tạ Trác, em thích anh."
Cuối cùng khi viết xuống cái tên này, cùng với ba chữ này, cô biết rằng, câu chuyện của họ đã đi đến hồi kết.
Vào chính khoảnh khắc này, một cách triệt để.
Cuối đông ở hồ Bắc, những tảng băng trôi trên mặt hồ sắp tan chảy hết. Cây cỏ ngoài cửa sổ đã có dấu hiệu đâm chồi, ngày mai, Tô Ngọc cũng sắp bước vào một hành trình mới.
Tô Ngọc gấp quyển sổ lại, vì đau răng nên rất khó chịu, cô phải mau chóng soi gương xem sao.
Ở sâu bên trong hàm răng, dường như thật sự có thứ gì đó đang phá đất mà mọc lên.
Tô Ngọc lại lên mạng tìm kiếm, rốt cuộc có cần phải nhổ răng khôn không?
Có người nói bắt buộc phải nhổ, cũng có người nói, chỉ cần không bị viêm thì sẽ không có ảnh hưởng gì.
Ngay lúc cô đang do dự không biết có nên hỏi ý kiến bố mẹ hay không, Tạ Trác đã gửi tin nhắn cho cô.
Cậu dùng điện thoại của mình để chụp ảnh cho Tô Ngọc, thế là cậu gửi qua mấy tấm ảnh, đoạn hát hò kia, cô cứ ngỡ cậu đã quay video, không ngờ gửi qua cũng là ảnh chụp.
Thôi vậy.
Cô nghĩ, có lẽ cậu đã hiểu sai ý, không quay video cho cô.
Trước khi Tô Ngọc đến trường, cô đã dọn dẹp lại phòng ngủ của mình, lôi ra một quả địa cầu nằm sâu dưới đáy hòm, cô không chọn môn Địa lý, nên sau khi lên lớp 11 thì không còn đụng đến quả địa cầu này nữa.
Tô Ngọc dùng ngón tay chầm chậm xoay quả cầu bằng nhựa.
Ở bên kia đại dương, cô tìm thấy tọa độ của Boston, dùng bút lông đỏ nối liền một đường đến Bình Giang.
11717 cây số, cô vẫn còn nhớ con số nhọn hoắt này.
Chẳng hề đẹp đẽ, chẳng hề dịu dàng.
Mỗi một nét lồi lên, đều như những lưỡi kiếm đâm vào tim cô.
Có lẽ trái tim đang run rẩy, thế nên khi vạch đến điểm cuối, vì ngón tay không vững, đường kẻ này đã trở nên gãy khúc.
Tạ Trác nhận được thư mời nhập học vào tháng ba, cậu thật sự không quay lại trường nữa.
Số nữ sinh lượn lờ trước cửa lớp 14 đã giảm đi rất nhiều, không ít người vừa mới biết tin này, ủ rũ than thở tại sao cậu lại đột nhiên rời đi như vậy.
Tô Ngọc xem như may mắn, ít nhất cậu đã có một lời tạm biệt có dấu vết.
Trước đại hội tuyên thệ lớp 12, nhà trường còn nhân từ tổ chức cho mọi người một buổi lễ trưởng thành.
Mỗi người được phát một tờ giấy trắng, yêu cầu viết lên đó nguyện vọng của mình.
Lễ trưởng thành này được tổ chức khá qua loa và vội vã, về cơ bản là mời người lên đọc vài bài thơ, lãnh đạo nhà trường phát biểu vài câu là xong.
Bầu trời của lớp 12 thường có màu xám xịt, tâm trạng cũng vậy.
Mãi cho đến khi Trần Tích Chu xuất hiện.
Cậu ta bị trường lôi ra biểu diễn tiết mục, mặc một bộ vest chỉn chu, thắt chiếc nơ đáng yêu, xuất hiện ở phần cuối chương trình, đàn một bản «Chuyến Tàu Điện Ngầm Đến Mùa Xuân», sau đó đứng trên sân khấu tao nhã chào cảm ơn, giơ hai tay lên, cười nói: "Chúc mọi người, trưởng thành vui vẻ!"
Chiếc máy bay giấy trên cây đàn dương cầm được cậu ta phi đi, vẽ một vòng cung tuyệt đẹp trên không trung của lễ đường.
Bầu không khí lập tức được khuấy động lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!