Nửa đêm, Tô Ngọc làm bài đến mức đầu óc hơi quá tải. Tư duy trở nên chậm chạp, bôi dầu gió cũng không có tác dụng, liền lấy MP3 ra nghe nhạc một lúc.
Gần đây cô có chút rối loạn giấc ngủ, không biết có phải vì quá lo lắng không.
Nằm trên giường không ngủ được, trằn trọc mãi rồi cũng qua mất giờ ngủ.
Bố mẹ gần đây chăm sóc cô rất kỹ, mua cho cô rất nhiều đồ an thần bổ não, Tô Ngọc ăn vào cũng không có tác dụng.
Cô trằn trọc không yên, đầu óc trống rỗng nhìn lên trần nhà thất thần.
Màn hình điện thoại hiển thị đồng hồ đếm ngược kỳ thi đại học.
Một lúc sau, Tô Ngọc ngồi dậy.
Hộp đồ hộp bị chọc một lỗ được đặt trên bàn, cô lấy một ít trái cây ra ăn.
Tô Ngọc rút ra một tờ giấy rời, cô nghĩ đến câu hỏi hôm nay Tạ Trác hỏi cô, trong mắt cô, anh là người như thế nào.
Trong đầu cô tức thì trào dâng rất nhiều suy nghĩ, muốn viết chúng ra.
Tạ Trác: Chào cậu, thấy chữ như thấy người.
…
Lúc Tô Ngọc dậy sớm ngày hôm sau, bức thư dài cô đã viết xong vẫn đặt trên bàn.
Lúc tỉnh táo nhìn lại, những gì mình đã làm quả thực hoang đường.
Tờ giấy rời đó so với những phong thư tình của các bạn nữ khác, trông có vẻ quá rẻ tiền và qua loa. Cô tự mình đọc lại những dòng chữ đó cũng không khỏi cảm thấy da đầu tê dại, Tô Ngọc rùng mình nổi da gà, lập tức xé nát tờ giấy, vứt đi.
Xem ra con người ta vẫn không thể đưa ra quyết định vào lúc nửa đêm canh ba, sẽ tự làm mình buồn nôn.
Buổi sáng, Trần Lan bóc cho cô mấy quả óc chó, lúc Tô Ngọc ăn sáng có xem qua một vài bài văn mẫu tiếng Anh.
Trần Lan nhìn chiếc cặp sách sau lưng cô, chỉ vào quả cầu lông nhỏ treo trên khóa kéo cặp sách nói: "Bạn học nam tặng à?"
"Hửm?" Tô Ngọc nhìn qua, rồi lại nhìn mẹ mình "Con tự mua mà."
"Sao lại mua một quả cầu, con cũng có đánh cầu đâu."
Cô nói: "Vốn định mua một con vật nhỏ, chọn xong thì chỉ còn lại cái này, con thấy quả cầu lông này thiết kế cũng khá đáng yêu, nên lấy luôn."
"Mua ở đâu thế?"
Tô Ngọc nói: "Hiệu sách đối diện trường."
Trần Lan "ồ" một tiếng, không nói đến chuyện này nữa.
Một lúc sau, bà lại hỏi Tô Ngọc: "Trường các con có phải có một đôi tình nhân bị bêu tên thông báo không?"
Tô Ngọc nhìn bài văn, lơ đãng đáp: "Ngay cả mẹ cũng biết rồi à."
"Có mấy phụ huynh nói, ầm ĩ lắm."
"Con cũng có nghe nói, hình như chỉ là nắm tay ở sân thể dục thôi, thực ra cũng chẳng làm gì."
Trần Lan nghe có vẻ hứng thú: "Nắm tay cũng gọi là không làm gì à?"
Tô Ngọc nghĩ một chút "Con cảm thấy, cách xử lý của chủ nhiệm lớp họ có hơi quá đáng, rất tổn thương người khác."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!