Tô Ngọc tâm hồn treo ngược cành cây đi theo Trần Lan vào thang máy, hơi lạnh trong phòng khiến thân tâm nóng nảy của cả hai người đều dịu lại một chút.
Cô đang nghĩ, vừa rồi anh ấy đã nhắc đến cái tên Trần Tích Chu.
Chắc là người mà anh trai quen biết?
Có lẽ cũng sống ở gần đây?
Trần Lan nhìn quanh một vòng trong thang máy: "Nghe nói giá nhà ở đây năm nay lại tăng thêm một vạn, lúc cậu con mua nhà làm gì có giá cao như vậy, người nào gặp được thời điểm hưởng lợi (ý chỉ giai đoạn giá cả còn rẻ, có tiềm năng tăng giá) đúng là số tốt thật, mà cậu con từ nhỏ đã có số tốt rồi."
Tô Ngọc không nói tiếng nào.
Trần Lan thôi không nhìn ngó nữa, ánh mắt lại quay về phía con gái: "Lát nữa vào nhà nhớ chào hỏi người ta, đừng có như khúc gỗ vậy. Con chuyển trường đến đây, bí thư Vương đã giúp đỡ rất nhiều, tự mình phải ý thức một chút, miệng ngọt một chút, biết chưa?"
"Hả? Vâng…" Dòng suy nghĩ của Tô Ngọc bị bà kéo về, cô đột ngột hỏi: "Con cũng gọi mợ ấy là bí thư ạ."
Trần Lan nói: "Mợ, con đương nhiên phải gọi là mợ rồi!"
Câu hỏi ngây ngô khiến Trần Lan không vui: "Bình thường học hỏi anh Chu Chu của con một chút, sao người ta lại biết điều như thế chứ."
Tô Ngọc ngoan ngoãn gật đầu: "Con biết rồi."
"Đúng rồi." Trần Lan lại nói "Thành tích của con tốt cũng đừng có khoe khoang trước mặt cậu mợ con, Chu Chu từ nhỏ đã học không bằng con, thi cấp ba cũng vậy, còn là từ trường tốt ra đấy, vậy mà thi không bằng con học ở huyện chúng ta."
Nói rồi, Trần Lan lộ ra vẻ hài lòng vì cuối cùng cũng thấy con gái mình thuận mắt, bà sửa lại cổ áo cho cô: "Người ta nghe thấy sẽ không vui, sẽ ghen tị với con, mất mặt lắm."
Ánh mắt Tô Ngọc mờ mịt, ngây người một lúc trước những lời của bà, rồi mới nói: "Con sẽ không khoe khoang, anh trai cũng sẽ không ghen tị với con đâu."
Giọng cô rất nhỏ, Trần Lan không nghe thấy.
Giây tiếp theo cửa thang máy mở ra.
"Tiểu Luyện à, đợi ở đây đấy à." Trần Lan ngay lập tức nở nụ cười, gọi một tiếng người cậu Trần Luyện đang gọi điện thoại ở cầu thang bộ, rồi lại bảo Tô Ngọc "Chào cậu đi con."
"Chào cậu ạ." Tô Ngọc cũng lịch sự mỉm cười.
Hai gia đình gặp nhau, rồi vui vẻ cười nói bước vào nhà.
Cậu và mợ, một người kinh doanh, một người làm trong biên chế nhà nước, một kiểu kết hợp gia đình rất điển hình.
Tô Ngọc nhìn một vòng trong phòng khách, không thấy anh trai đâu.
"Lâu rồi không gặp Tiểu Ngọc, lễ tết cậu và mợ con bận quá, không có thời gian về Thanh Khê. Lần này đón con qua đây, bố mẹ con trong lòng cũng yên tâm hơn nhiều."
Người cậu rất nhiệt tình, mời Tô Ngọc ngồi xuống, hỏi cô: "Để cậu rót cho con chút nước lọc nhé?"
"Dạ sao cũng được ạ." Giọng nói của Tô Ngọc bẩm sinh đã nhỏ nhẹ, khiến người ta cảm thấy ngoan ngoãn.
Đang nói đến đây, có người mở cửa phòng ngủ đi ra.
Trần Tích Chu mặc một chiếc áo thun và quần lửng, dáng vẻ lười biếng như chưa tỉnh ngủ, thấy trong nhà có khách, cậu ta dụi mái tóc rối bù, dùng giọng nói lí nhí không rõ gọi một tiếng "Cô".
Chàng trai mười bảy mười tám tuổi cao lớn phổng phao, cao gần chạm đến khung cửa. Áo trắng, người cũng trắng, đẹp trai như một vật phát sáng, bước ra nói: "Xin lỗi ạ, con ngủ quên mất."
Trần Lan cười nói: "Cậu ấm nhà ta đến rồi, cảm giác lâu rồi không gặp Chu Chu —— sao ban ngày ban mặt lại ngủ?"
Người đáp lời là mợ Vương Kỳ: "Tối thức khuya chơi game, khó khăn lắm mới được nghỉ, lòng dạ chỉ mải chơi thôi."
Vương Kỳ nhìn cậu con trai này cũng không vừa mắt lắm, liếc sang nói: "Nó đâu phải cậu ấm, nó là ông trời!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!