Trước khi nhận được điện thoại của Tô Ngọc, Tạ Trác đang ở nhà gỡ lỗi một thiết bị mới, bình tĩnh ngồi trong sân hàn mạch điện.
Bố mẹ cậu thường ngày không mấy khi về, suốt ngày bận rộn đi công tác, hôm nay cậu ở nhà một mình, được hưởng sự yên tĩnh.
Một ngày cuối tuần hiếm hoi thảnh thơi, hoàng hôn rất trầm, sân vườn rất tĩnh, chỉ còn lại tiếng máy móc di chuyển trên đường ray.
Máy tính đang mở bên cạnh, đầu dây bên kia video là Kiều Vũ Linh vừa mới vào đại học.
Kiều Vũ Linh kể với cậu về việc hôm qua đã đến một phòng trải nghiệm VR nhỏ, chuyên ngành đại học của cô ấy có liên quan một chút đến lĩnh vực này, lại nói với Tạ Trác về tình hình phát triển của thực tế ảo hiện nay.
"Có thể mô hình hóa một người thật để đối thoại từ xa, em biết không?"
Cậu vừa bận rộn với công việc trong tay, vừa đáp: "Đối thoại từ xa thế nào."
"Có thể tương tác nhập vai với người đó, ví dụ như, có thể nhìn thấy người thân đã qua đời từ rất lâu, mà hiệu quả lại rất chân thực."
Kiều Vũ Linh làm một động tác đeo kính "Nửa đầu năm nay Facebook đã mua lại Oculus, tương lai chắc chắn sẽ mở rộng thị trường trong nước, tháng trước hãng S đã ra một chiếc mũ bảo hiểm mới, tôi định đi trải nghiệm thử—nói thật đấy, cậu có thể tìm hiểu về mảng này, đến Mỹ thật sự học một chút kỹ thuật hữu ích, đóng góp cho kế hoạch của đất nước chúng ta, được không."
Cô ấy nói xong, nở một nụ cười như thể nhìn thấy một tương lai tốt đẹp.
Tạ Trác không tiếp lời, lặng lẽ suy nghĩ về lời nói của cô.
"Đúng rồi, bố cậu lại đầu tư tiền cho anh ta rồi à?" Cho đến khi Kiều Vũ Linh đột ngột hỏi một tiếng như vậy, cắt đứt dòng suy tư của cậu.
Tạ Trác tưởng cô gọi điện đến thật sự có chuyện gì chính đáng, kết quả là chỉ gõ mõ khua chiêng, để nghe ngóng về bạn trai cũ của cô là Cố Tư Đình—đàn anh đã đại diện cho trường Trung học số 1 tham gia cuộc thi robot trước đây.
Hai người này chia tay rồi lại tái hợp không ảnh hưởng đến cậu, chỉ cần đừng để cậu tham gia vào, không hiểu sao cậu lại trở thành bạn trai tin đồn của Kiều Vũ Linh, Tạ Trác có thể hoàn toàn làm được việc không liên quan đến mình.
Cậu không có chút hứng thú nào với những chuyện yêu đương tầm phào.
Cậu nói: "Phải."
Bố của Tạ Trác là Tạ Lâm có chút qua lại làm ăn với công ty nhà họ Cố, quan hệ hai nhà cũng khá tốt, biết Cố Tư Đình có kế hoạch khởi nghiệp, Tạ Lâm vừa làm cố vấn, vừa đầu tư góp vốn, vừa giới thiệu mối quan hệ cho anh ta ở Bắc Kinh.
Kiều Vũ Linh nói: "Nói trắng ra là trải đường cho cậu thôi, thiếu gia nhà danh gia vọng tộc thật tốt số, sinh ra đã một bước lên mây rồi."
Tạ Trác không để tâm đến lời chế nhạo của cô ấy, cũng im lặng thừa nhận câu nói một bước lên mây này.
Cậu lấy con robot đang trong quá trình thử nghiệm về, nghe thấy cô ấy hỏi: "Đây là thứ cậu định dùng làm quà tặng à?"
"Ừm."
"Cô em nào thế?"
Tạ Trác nhàn nhạt: "Bạn cùng bàn, là con trai."
Kiều Vũ Linh nhìn con robot vô cùng "máy móc" trong tay cậu, phàn nàn nói, "Tặng quà cho người khác không thể làm cái gì đẹp một chút sao, cái này cũng quá hardcore* rồi."
(*) Hardcore*: Cứng nhắc, nặng tính kỹ thuật
Tạ Trác ngả người ra sau, giơ vật nhỏ hình vuông không có gì bất ngờ trong tay lên, thầm nghĩ sơn một lớp sơn chắc sẽ tốt hơn, lại hỏi cô ấy: "Thế nào là đẹp?"
"Cậu không thể làm cho nó có mắt có mũi, làm một món đồ chơi nhỏ, như gấu con thỏ con gì đó."
Tạ Trác cười một tiếng, gấu con thỏ con gì đó, cũng quá làm khó cậu rồi: "Có cơ hội tặng bạn gái thì sẽ điêu khắc tinh xảo sau vậy."
Cậu nói xong, tháo kính bảo hộ ra, lấy chiếc điện thoại đang rung trong túi ra, vừa nhấc máy liền nghe thấy giọng của Tô Ngọc.
Đối phương bất ngờ gọi cậu: "Tạ Trác?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!