Chương 15: (Vô Đề)

Tô Ngọc bị sặc đến đỏ mặt, cô lập tức nhận lấy khăn giấy lau miệng.

Giang Manh cười ranh mãnh, dùng tư thế của thám tử Conan chỉ vào cậu: "Không cần kiểm tra nữa, tớ tuyên bố cậu chính là — kiểu siêu cấp phúc hắc!"

Tạ Trác trả lời không để tâm, đặt câu hỏi cũng không để tâm, hoàn toàn là tư thế phối hợp với trò đùa nhàm chán, một tiếng khẽ và nhạt: "Cái gì gọi là phúc hắc?"

Cậu không hiểu, nhưng Tô Ngọc biết sơ qua.

Lòng chiếm hữu, tính công kích, bề ngoài lãnh đạm, trong sự ôn hòa ẩn giấu sự sắc bén.

Tạ Trác nói xong, lại liếc nhìn Tô Ngọc bên cạnh với ánh mắt quan tâm, xác nhận cô đã ổn định lại, không có gì đáng ngại.

Giang Manh dừng lại đúng lúc, nhìn sắc mặt Tô Ngọc dần hồi phục, nén cười nói: "Thôi được rồi, không nói chuyện này trước mặt bảo bối Tô Ngọc nữa, chúng ta dừng ở đây."

Đúng lúc đó, có một nam sinh lớp bên cạnh đến tìm Tạ Trác, đứng ngoài cửa sổ khẽ gọi cậu hai tiếng: "Ra đây một lát, hỏi cậu cái này."

Tạ Trác liếc nhìn ra ngoài, rồi lại nhìn Giang Manh, giọng nói lười biếng: "Đừng làm mấy cái giả thuyết nhàm chán này nữa."

Cậu lật cuốn văn học vỉa hè mà Giang Manh bày trên bàn mình lên, ném bay qua, đóng cửa tiễn khách: "Về chỗ của cậu mà ở đi."

"…"

Giang Manh giơ tay lên, vội vàng đỡ lấy cuốn sách rơi xuống.

Cậu nói xong, liền xoay người đi ra ngoài.

Tô Ngọc cũng xách theo tờ đề thi mà chạy mất.

Lúc cô quay về chỗ ngồi, Văn Nhược Mẫn đang cầm đồ ăn vặt chia cho hai bạn nam ngồi sau, ánh mắt của cô ấy đã dõi theo Tô Ngọc suốt cả quãng đường, ngay sau đó liếc nhìn tờ đề cương trong tay cô: "Cậu đi hỏi Tạ Trác bài Sinh học à?"

"Ừm." Tô Ngọc gật đầu.

"Cậu ấy giảng thế nào?"

"Rất tỉ mỉ, rất giỏi."

Tô Ngọc không khoác lác, là thật, trên tờ giấy của cô vẫn còn nét chữ của cậu để lại, cô ngay ngắn gấp vào trong tờ đề thi, quyết định sẽ giữ lại.

Văn Nhược Mẫn cười nói: "Cậu ta có một khuôn mặt trông như sẽ nói "biến sang một bên cho mát" ấy."

Tô Ngọc đột nhiên nảy sinh tâm lý như người mẹ bênh con: "Tạ Trác sẽ không như vậy đâu."

"Không thì không thôi, làm gì mà lớn tiếng thế" Văn Nhược Mẫn nghe giọng điệu này, sáp lại gần nhìn cô, cười nói "Hỏi một bài thôi mà mặt đỏ thế này à? Không phải cậu cũng thích cậu ta đấy chứ."

Tô Ngọc đã có sẵn một lý do hợp lý, bình tĩnh lắc đầu: "Không phải, vừa nãy uống nước bị sặc."

Cô làm bộ làm tịch bóp bóp cổ họng: "Bây giờ cổ họng vẫn còn đau đây này."

Tô Ngọc chớp chớp mắt, vô cùng chân thành.

Nam sinh ngồi sau nhìn vành tai đỏ ửng của cô, nói một câu đáng ghét: "Bớt ôm ảo tưởng không thực tế đi, còn bao nhiêu em gái tiền phô hậu kế đang chờ được người ta sủng hạnh đấy."

Tô Ngọc đang cầm đầu bút xem đề thì đột nhiên bị công kích.

Cô không vui nhíu mày.

Văn Nhược Mẫn vẫn sắc sảo như vậy, giơ nắm đấm nói: "Đả đảo chế độ đế quốc phong kiến! Lũ đàn ông thối."

Tô Ngọc gật đầu như giã tỏi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!