Tô Ngọc thích buổi tối này, cô từng rơi vào nỗi buồn bi thương bất lực, nhưng cũng được một hành động nhỏ bé lấp đầy mọi tiếc nuối.
Mà nam chính đã ra tay giúp đỡ có lẽ còn không biết sức sát thương của chú thỏ đó lớn đến mức nào.
Gió tuyết giăng đầy trên đầu cây cầu của thành cổ, chiếc thuyền ô bồng* hứng một vầng tuyết trong veo, người chèo thuyền đang khua mái chèo, rẽ qua lớp băng vụn và rong rêu trên mặt nước.
(*) Thuyền ô bồng* : Thuyền có mui tre màu đen
Tô Ngọc lén kéo Trần Tích Chu sang một bên, kể cho cậu ta nghe tin tức không tốt kia.
Cô nói, là bố mẹ không đồng ý.
Lúc nói chuyện, tay cô vò vò tai thỏ, hơi cắn môi, cúi gương mặt thanh tú xuống, giống như đang phạm lỗi, bình tĩnh chờ đợi phản ứng của anh trai.
"Tiền trảm hậu tấu đi đồ ngốc! Nhìn là biết chưa bao giờ làm chuyện xấu rồi."
Trần Tích Chu với vẻ mặt vừa tiếc nuối vừa bất lực lại vừa hận rèn sắt không thành thép mà nghiến răng, chọc chọc vào trán Tô Ngọc, rồi lại đi chọc vào trán con thỏ trong lòng cô.
Tô Ngọc mơ màng nhìn cậu.
Tiền trảm hậu tấu… là một cách giải quyết mà cô chưa từng nghĩ tới.
Cô hỏi: "Anh từng làm chuyện này chưa?"
"Everytime." (lúc nào cũng vậy)
"Lần này cũng vậy sao?"
Cậu quả quyết: "yes." (đúng)
Tô Ngọc muốn cười: "Anh… anh chỉ biết mấy từ tiếng Anh sơ cấp này thôi à."
"Abandon!" (Bỏ đi!)
Tô Ngọc vẫn không nhịn được mà mỉm cười.
Trần Tích Chu không cười nổi, cậu ta kéo chiếc mũ trùm đầu giữ ấm xuống, hít một hơi thật sâu, thở ra một hơi thật sâu, với tư thế như sắp xắn tay áo lên đánh nhau: "Để anh đi nói chuyện với mẹ em."
Tô Ngọc nhanh tay lẹ mắt kéo cậu ta lại. Đồng thời, giọng nói nhẹ nhàng rơi xuống trong tuyết.
"Cảm ơn anh." Tô Ngọc nắm lấy cổ tay ấm áp của cậu ta, mỉm cười nói: "Nhưng không cần đâu ạ."
Tô Ngọc nghĩ, cậu và mợ có phải là những bậc cha mẹ hoàn hảo không? Chưa chắc.
Cũng có những lời trách móc vô cớ, những lời chỉ trích và xung đột không giữ thể diện trước mặt họ hàng. Đặc biệt là với một đứa trẻ nghịch ngợm khó bảo như cậu ta, cô đã từng chứng kiến, trên bàn tiệc chỉ cần không khí trầm xuống là họ lại lôi cậu ta ra làm trò đùa.
Nhưng Trần Tích Chu biết cách hóa giải một cách khéo léo, cậu ta có thể dùng đủ mọi cách để khiến bản thân vui vẻ.
Cậu ta vui vẻ một cách không theo quy tắc nào, còn nghĩ ra được chiêu "tiền trảm hậu tấu" đáng sợ này.
Cô đột nhiên cảm thấy, trải qua chuyện gì không quan trọng, cùng ai trải qua mới là quan trọng.
Khoảnh khắc đó, Tô Ngọc đã cảm thấy nhẹ nhõm.
Cô tỉ mỉ quan sát Trần Tích Chu, thấy cậu ta ngẩng đầu, cũng đồng thời nhìn lên những bông tuyết trong veo đang rơi xuống từ trên trời, lại thấy cậu ta thở ra một làn khói trắng.
Cuối cùng, Trần Tích Chu hạ thấp giọng, nghiêm túc nói với cô: "Ngoan ngoãn quá sẽ phải chịu thiệt thòi đấy."
Cậu ta nhìn thẳng vào Tô Ngọc, ngón tay véo lên má con thỏ, giọng nói trầm trầm, thành khẩn như đang nói lời tâm sự với cô, đó là khoảnh khắc nghiêm túc hiếm hoi của cậu ta: "Cơ hội trượt tuyết còn rất nhiều, nhưng anh không muốn em phải chịu khổ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!