Lon cà phê Tạ Trác đưa đã không còn nóng nữa, nhưng đối với Tô Ngọc thì lại vừa phải.
Cô cầm lon cà phê trong tay, vào giờ đọc buổi sáng, để phần ấm áp đó áp vào vết thương lòng cũ kỹ khó lành, Tô Ngọc nhìn những ký tự ngoại văn phức tạp trên đó, tầm mắt dần mờ đi, tiếng nền ồn ào cũng bị giảm bớt.
Vì lời nhắc nhở tốt bụng của Tạ Trác, hôm nay cô không đi tìm Tống Tử Huyền hỏi bài nữa.
Nhớ lại, tuy tần suất không cao, nhưng Tô Ngọc quả thực đã hình thành thói quen hễ có bài khó là lại đi tìm cậu giải quyết, cảm giác an toàn khi có cao nhân chống lưng đã giúp cô bồi dưỡng không ít tự tin trong học tập.
Giờ ra chơi hôm đó, thầy Lâm Phi có việc vội vàng chạy đến, lập tức khiến cả lớp học đang ồn ào trở nên im phăng phắc, thầy thò nửa người vào cửa: "Lớp trưởng lên khu hành chính lấy đồ."
Không ai trả lời.
"Tống Tử Huyền đâu?"
Tô Ngọc quay đầu lại nhìn, Tống Tử Huyền đang nằm bò ra nghỉ ngơi, tai nghe treo trên cổ.
Mấy ngày nay, cô không nhận thấy vẻ mặt quá chán nản của cậu ta, chỉ cảm thấy cậu ta rất mệt mỏi.
"Để em đi cho thầy." Tô Ngọc đứng dậy, vì lớp học quá yên tĩnh, không ít người đưa mắt nhìn.
Bị người khác nhìn chằm chằm, cô lại có chút khó xử, khẽ hỏi: "Được không ạ?"
"Được được được, chỉ lấy mấy tập tài liệu thôi."
Lâm Phi gọi Tô Ngọc đến trước mặt, vỗ vai cô, chỉ dẫn: "Em đi cùng lớp trưởng lớp 13, bạn ấy sẽ nói cho em biết ở đâu."
Tô Ngọc nói được, lúc đi về phía sau, bất ngờ phát hiện ánh mắt của Tạ Trác đã dõi theo cô một lúc.
Cô cúi đầu, nhanh chóng chạy qua hành lang dài bên ngoài lớp học, trái tim đang treo lơ lửng mới từ từ hạ xuống.
Tống Tử Huyền là một lớp trưởng có yêu cầu là đáp ứng. Một khi đã vào vai người tốt, sẽ có những việc phải giúp không bao giờ hết.
"Tống Tử Huyền, tưới giúp tớ chậu hoa với! Ở bên cửa sổ ấy."
"Tống Tử Huyền, hôm nay tớ đi hẹn hò, có thể giúp tớ dọn vệ sinh được không, xin cậu xin cậu, lần sau tớ giúp lại cậu. Cảm ơn nhé."
Nghe thấy những yêu cầu này, cậu ta đều rất dễ dãi đáp lại: "Được được được, không vấn đề."
Đôi khi thấy Tống Tử Huyền bận, Tô Ngọc sẽ ra tay giúp một chút, ví dụ như giúp cậu ta thu phát bài kiểm tra, khóa cửa sổ.
Hôm đó tan học, Tống Tử Huyền đang sửa lại bảng đếm ngược kỳ thi tiểu cao khảo trên bảng đen, quay đầu lại thấy Tô Ngọc đang đóng cửa sổ.
"Cậu sắp thành trợ lý nhỏ của tớ rồi đấy." Cậu ấy quay đầu hỏi cô, "Sao thế, muốn cạnh tranh chức vụ à?"
Tô Ngọc sợ thật sự để lộ ra ý tranh giành, vội xua tay nói: "Tớ không cạnh tranh chức lớp trưởng đâu."
Tống Tử Huyền cười nói: "Vậy là hoàn toàn làm Lôi Phong sống* rồi sao?"
Lôi Phong sống: Lôi Phong là một tấm gương anh hùng ở Trung Quốc, nổi tiếng vì lòng vị tha và hay giúp đỡ người khác
Tô Ngọc cảm thấy mình quá bình thường, không có cảm giác tồn tại, nên cô đã quen rồi, quen sống một cách không có cảm giác tồn tại như vậy.
Cô biết, cho dù cô sẵn lòng bày tỏ, cũng không có nhiều người sẵn lòng lắng nghe, vì vậy thường thường, cô chỉ muốn đóng góp một chút sự đồng hành vụng về nhưng dịu dàng.
Không bị phát hiện cũng được.
Nhưng cậu ta hỏi như vậy, lại khiến cô có chút ngại ngùng.
Tô Ngọc nói: "Trước đây, toàn nhờ cậu giảng bài cho tớ, đã làm phiền cậu rất nhiều. Cậu còn dẫn tớ đi nhận đồng phục, tớ sức khỏe không tốt không chạy được, cũng là cậu xin nghỉ giúp tớ với giáo viên thể dục."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!