Chương 10: (Vô Đề)

Giờ ra chơi là một trong số ít những khoảng thời gian có thể thả lỏng tinh thần.

Sau khi chạy bộ thể dục xong, rất nhiều nữ sinh lớp khác nhân cơ hội chạy sang lớp, đến để vây xem chàng hot boy bệnh tật mà họ hằng mong nhớ, rõ ràng là cho rằng "thừa nước đục thả câu" là một kế sách hay hiếm có.

Cuối cùng, tất cả mọi người đều bị Từ Nhất Trần chặn lại ở cửa: "Này này, bị bệnh thì có gì đáng xem chứ? — Còn tặng thuốc nữa, cậu không sợ xui xẻo à, cầm về cầm về đi."

Không lâu sau, Tạ Trác đeo khẩu trang đi ra, thấy có người ở cửa, cậu hơi nghiêng người, vượt qua Từ Nhất Trần đang chặn cửa.

Ánh mắt cậu lạnh lùng, cũng có thể là do bệnh nên yếu đi, tóm lại là không có ý định dừng lại vì bất kỳ ai.

Tạ Trác vừa xuất hiện, một cô gái tặng thuốc liền nhanh chóng đi theo.

Cô gái gọi cậu một tiếng: "Tạ Trác, cậu—"

Tạ Trác men theo hành lang đi về phía trước, nghe thấy vậy, liếc nhìn đối phương một cái, nhưng bước chân không dừng lại, dùng ánh mắt ra hiệu cho cô ấy: Nói đi.

"Cậu uống thuốc chưa?" Cô gái hỏi.

Giọng cậu trầm khàn: "Uống rồi."

"Tối nay cậu có quay lại lớp không?"

Tạ Trác: "Không."

"Vậy vậy vậy, chúc cậu mau khỏe nhé!"

"Ừm."

"…"

Người có tất cả mọi thứ thì vạn kẻ địch không xâm phạm được, không cần sự quan tâm có mục đích rõ ràng, chiêu thừa nước đục thả câu này không có tác dụng với cậu.

Thái độ lạnh nhạt với người khác khiến đối phương không biết phải nói tiếp như thế nào.

Cô gái bĩu môi, quay đầu nhìn Từ Nhất Trần: "Này, sao cậu ấy lạnh lùng thế."

Từ Nhất Trần nói: "Người ta đang bị bệnh khó chịu, còn phải cười với cậu nữa chắc."

Tiếp đó lại cười nhạo cô ấy: "Lạnh lùng như vậy mà còn sáp lại, cậu đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà."

Cô ấy hừ một tiếng rồi cười: "Câu này có dùng như vậy không hả? Đáng ghét!"

Tô Ngọc vô tình bắt gặp cảnh này khi đang yên tĩnh đọc tài liệu văn mẫu ở vị trí cạnh cửa sổ.

Vừa mới biết, mẹ cậu vẫn luôn đợi ở văn phòng để đưa cậu đến bệnh viện, xem ra hai tiết cuối cậu không có ý định đi học.

Trong đầu Tô Ngọc cứ lảng vảng câu nói của cô gái kia.

— Sao cậu ấy lạnh lùng thế!

Cô cúi đầu nhìn tay mình.

Mấy ngón tay bị nam sinh vô tình chống vào vẫn còn âm ỉ nóng, như thể chút thân nhiệt hơi cao của cậu đã bị phong ấn trên đầu ngón tay cô, mãi chưa tan.

Rõ ràng là một người nghiêm túc ít nói cười, mà vừa nãy lại cười với cô.

Không ai nhìn thấy cảnh tượng đó.

Thực ra…

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!