Chương 1: (Vô Đề)

「Năm ấy, dưới tiếng hiệu lệnh*, ước mơ của mọi người tựa như thiên binh vạn mã hòa vào dòng lũ cuồn cuộn. Còn em chỉ muốn ở bên ngoài cuộc chiến dai dẳng này, gục xuống bàn học chợp mắt một lát, mơ một giấc mơ đẹp về việc anh cũng yêu em.」

(*) Tiếng hiệu lệnh*: Trong trường hợp này là chỉ kỳ thi đại học

***

01.

Mùa hè năm 2013, tại ngõ Hạnh Lương, thành phố Bình Giang.

Gió thổi cây long não ở đầu ngõ kêu xào xạc, hơi nóng cuồn cuộn lùa vào cửa sổ đang khép hờ trên tầng hai.

Tô Ngọc ngồi trước bàn học, trên bàn trải một cuốn sách 3500 từ vựng cho kỳ thi tuyển sinh đại học, chiếc điện thoại được đặt ngang trên một cuốn sách bỏ túi, trên màn hình thì đang chiếu một bộ phim Thái Lan có tên "Mối Tình Đầu".

"Phương pháp thứ hai, ma thuật cổ xưa của người Maya, em phải tập trung tinh thần nhìn chăm chú vào người mà em yêu, cố gắng kiểm soát suy nghĩ của người đó, để người đó làm những gì em muốn."

Nữ chính ngồi trước bàn ăn nhìn bóng lưng của cậu bạn phía trước, thầm niệm: "Quay lại đi, quay lại đi, quay lại đi…"

Ở hàng ghế phía trước, cậu bạn mặc đồng phục trắng tinh được bạn bè nhắc nhở, quả nhiên đã quay lại nhìn nữ chính với ánh mắt đầy mong đợi.

Khoảnh khắc hai ánh mắt chạm nhau, cô gái vui mừng reo lên: "Học trưởng A Lượng, anh ấy quay lại rồi!"

Tô Ngọc đang xem phim vô cùng chăm chú.

Đột nhiên——

Cốc cốc hai tiếng.

"Tô Ngọc?" Mẹ cô gọi ở bên ngoài.

Tiếng gõ cửa làm cô giật nảy mình, Tô Ngọc lập tức giấu điện thoại xuống dưới cuốn sách bỏ túi, rồi luống cuống lấy mấy cuốn sách lớn khác đè lên.

Tay nắm cửa được vặn. "Tô Ngọc, con không có lén lút chơi điện thoại trong đó chứ?"

Đợi đến lúc Tô Ngọc loay hoay một hồi tìm được cây bút bi, ngồi thẳng lưng, giả vờ ra vẻ học hành chăm chỉ thì mẹ cô, Trần Lan, đã đứng ngay ở cửa.

Tô Ngọc: "Không không không ạ, con đang học từ vựng."

Trần Lan tiến về phía trước một chút, liếc nhìn bàn học của Tô Ngọc.

Thấy cô học có vẻ cũng chuyên tâm, ánh mắt bán tín bán nghi của bà dịu đi một chút: "Đừng học nữa, con xuống nhà lấy chăn màn vào đi, mẹ lấy mấy thứ đồ, lát nữa sang nhà cậu ăn cơm."

Tô Ngọc quay đầu nhìn bà một cái: "Vâng ạ, con xuống ngay."

Xác định mẹ đã ra khỏi phòng, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Vài phút sau, Tô Ngọc thu dọn xong quần áo rồi trở về nhà.

Khi đi ngang qua phòng khách, cô nghe thấy tiếng mẹ đang nói chuyện điện thoại với bố trong phòng ngủ của bố mẹ:

"Tôi đã nói là đừng cho nó dùng điện thoại di động rồi, giai đoạn quan trọng như thế này. Nó ở Thanh Khê thi đứng nhất, đến Bình Giang liệu có giống vậy được không? Cái nơi ngọa hổ tàng long này, Tô Lâm anh đúng là không biết thời thế, nuông chiều con là hại con, sớm muộn gì ông cũng hại con gái mình thôi."

Tô Ngọc ôm chiếc vỏ chăn đã phơi khô cùng mấy bộ quần áo, đứng đó một lúc trong tình thế tiến thoái lưỡng nan.

Cô hơi muốn hỏi xem mấy chiếc vỏ chăn mới lấy vào nên cất ở đâu, nhưng Trần Lan vẫn cứ sột soạt tìm đồ trong phòng ngủ, Tô Ngọc không tìm được cơ hội để chen vào.

Lời trách móc của mẹ dành cho bố cứ tuôn ra không ngớt, có chút chói tai.

"Cái gì mà nhà người khác đều có, đàn ông nhà người ta có tiền, ông có không? Tôi lười nói với ông, vào năm học sẽ tịch thu điện thoại của nó."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!