{04}
"Ngươi dám cãi lại ta như vậy!"
Tỷ ấy giận dữ, vươn tay muốn nắm lấy tay ta, ta đẩy tỷ tỷ ra rồi chạy ra ngoài.
"Bắt lấy nó, mau bắt lấy nó cho ta!"
Ta chạy rất nhanh, như có ma đuổi theo sau lưng.
Ta không sợ làm lớn chuyện, bởi vì vốn dĩ ta không có lỗi.
Khắc phụ khắc mẫu là ta muốn sao? Là ta cầu xin bọn họ đưa ta đến thế gian này sao? Bọn họ sinh ta ra, đã từng hỏi ý kiến ta chưa? Hỏi ta có nguyện ý để bọn họ làm song thân của ta không?
Ta không thuộc Tam Tự Kinh cũng không phải lỗi của ta.
Ở cái thôn trang nhỏ bé kia, ta đã rất ngoan ngoãn rồi.
"Vương Du Vãn, ngươi đợi đó cho ta!"
Tiếng thét chói tai của Vương Du Hân từ trong viện rộng lớn, hoa lệ của tỷ ấy truyền ra.
Chói tai vô cùng.
Cái gì mà khuê các thục nữ, tiểu thư danh môn, cũng chỉ đến thế mà thôi.
Ta một hơi chạy về Đồng Uyển, Tứ Nguyệt bất an, đi đi lại lại ngoài cửa, thấy ta thì vội vàng chạy đến, nhìn mặt ta đầy nước mắt, Tứ Nguyệt lo lắng nói: "Tiểu thư…"
Ta liếc nhìn Tứ Nguyệt một cái, nước mắt tủi thân càng chảy nhiều hơn.
"Chúng ta vào trong trước đã."
Tứ Nguyệt đỡ ta vào tiểu viện, thấy tay ta sưng tấy, nhỏ giọng hỏi: "Đại tiểu thư đánh sao? Vì sao đánh người?"
"Tỷ ấy bảo ta đọc Tam Tự Kinh, ta không thuộc…"
Mặt Tứ Nguyệt giật giật mấy cái, nhỏ giọng nguyền rủa.
"Đại tiểu thư sợ gả cho Cố tam công tử rồi phải thủ tiết, bây giờ lại trút giận lên nhị tiểu thư."
Tứ Nguyệt vừa nói, ta liền hiểu Vương Du Hân vì sao lại mượn cớ gây chuyện.
Ta ghét tỷ tỷ.
Tứ Nguyệt tìm cách lấy chút đá lạnh chườm tay cho ta, chỉ là càng chườm càng sưng.
"Tiểu thư…"
"Bây giờ đã không còn đau nhiều nữa."
Ta nói dối Tứ Nguyệt, thật ra vẫn đau muốn chết.
Buổi tối, vì đau tay mà ngủ không yên, cảm thấy toàn thân nóng bừng khó chịu.
"Tứ Nguyệt, ta muốn uống nước."
Tứ Nguyệt mơ màng rót nước cho ta, sờ thấy toàn thân ta nóng ran, kinh hãi kêu lên: "Tiểu thư, người bị bệnh rồi!
"Nô tỳ đi tìm người mời đại phu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!