Chương 69: Ôn Ngôn: Anh Là Đồ Ngốc Phải Không

"Nói đi." Lương Thế Kinh ra lệnh ngắn gọn súc tích.

"Ba hứa trước đi, không được nói cho Ôn Ngôn biết!" Lương Vọng Hữu đặc biệt nhấn mạnh, gần đây cậu bé đã nhận ra mối quan hệ của Ôn Ngôn và Lương Thế Kinh đang dần ấm lên, rõ ràng đã vô cùng không tin tưởng Lương Thế Kinh.

Lương Thế Kinh lạnh lùng liếc nhìn cậu bé, không đồng ý cũng không từ chối.

Lương Vọng Hữu đâu còn dám kiêu ngạo nữa, vừa mới phạm lỗi, cộng thêm Ôn Ngôn bây giờ không có ở đây, ra vẻ muốn nói lại thôi, không dám nói gì cả.

"Rốt cuộc có nói không?" Lương Thế Kinh mất kiên nhẫn trước.

Lương Vọng Hữu đảo mắt liếc lung tung một lúc, nhỏ giọng nói, "Ba, ba có tha thứ cho con không?"

"Xem biểu hiện của con."

"Thôi được…" Lương Vọng Hữu lẩm bẩm, "Có một đêm con thấy ba nhỏ khóc…"

"Khóc? Sao không nói sớm?" Mày của Lương Thế Kinh nhíu chặt, thấy vậy liền định mở cửa xe xuống dưới.

Lương Vọng Hữu nói tiếp, "Chú ấy khóc lúc đang ngủ, con xem vòng cổ rồi, không có vấn đề gì đâu."

Alpha nhỏ đã được bác sĩ huấn luyện chuyên nghiệp, mỗi ngày đều sẽ quan sát vòng cổ của Omega có nhấp nháy đèn đỏ không, nếu có, cậu bé sẽ lập tức báo cáo cho Lương Thế Kinh. "Nhiệm vụ" này không nằm trong công việc của gián điệp, mà là do cậu bé chủ động giơ tay nhận.

"Chỉ là khóc, có nói gì không?" Lương Thế Kinh hỏi.

"Có nói, chú ấy gọi tên của ba."

Lời vừa dứt, Lương Thế Kinh vốn dĩ vẫn luôn không biểu cảm dựa vào lưng ghế, bây giờ toàn thân căng thẳng ngồi thẳng dậy, hít một hơi, "Con chắc chứ?"

Lương Vọng Hữu trợn tròn mắt: "Tại sao phải chắc chắn? Con nghe thấy mấy lần lận cơ!"

Ôn Ngôn là một người có tính cách rất tốt, nhưng không phải là một người hay nói, vui, buồn, đau khổ, đau đớn đều chôn sâu trong lòng. Cậu là một người không biết chia sẻ, có lẽ là do môi trường sống độc lập từ nhỏ, cũng gián tiếp chứng minh những lời nói lúc lâm chung của Ôn Tắc Thành.

"Bề ngoài trông có vẻ dễ nói chuyện, nhưng thực ra giống ba của nó, đều là những người có tính cách cứng rắn."

"Không biết thỏa hiệp, không biết tỏ ra yếu đuối, cũng không biết cứng quá dễ gãy."

Hồi ức chỉ thoáng qua.

Lương Thế Kinh nhìn xa xăm về phía trước, những ngón tay không yên liên tục v**t v* vô lăng, cuối cùng như đã đưa ra một quyết định quan trọng nào đó trong lòng mà nắm chặt lại. Cái đầu nhỏ của Lương Vọng Hữu không thể hiểu được anh đang nghĩ gì, nhưng cảm thấy Lương Thế Kinh hình như đã tha thứ cho cậu bé một chút.

Một lúc lâu sau, Lương Thế Kinh liếc nhìn cậu bé, "Hết rồi?"

Lương Vọng Hữu suy nghĩ một lúc, "Ba mau lái xe đi đi, ngày mai phải bình chọn gia đình mẫu mực, trong khu này có giáo viên đấy! Nếu cô giáo thấy ba chiếm dụng làn đường sẽ trừ điểm học phần của con!"

Lương Thế Kinh chậc một tiếng.

"Đi nhanh đi!"

"Ba không có ở đó, bình chọn gia đình mẫu mực cái gì?"

Hơn nữa, bây giờ ba người này đâu có giống một gia đình? Không có sự đảm bảo của hôn nhân thì thôi, đã vậy còn mỗi người một nơi, thỉnh thoảng lại xuất hiện một đối thủ Alpha, con cái cũng khuỷu tay ra ngoài*, những ngày tồi tệ ngày càng khó chịu.

*thành ngữ có nghĩa là "người nhà mà lại đi bênh vực người ngoài"

Suy nghĩ nửa ngày càng nghĩ càng tức, Lương Thế Kinh lạnh lùng nói, "Con không được bình chọn."

"Con sẽ về mách, con sẽ về mách…" Lương Vọng Hữu kéo cửa xe, tự mình lẩm bẩm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!