Tít… tít… tít…
Phòng bệnh, máy theo dõi điện tim vang lên những tiếng sóng dài.
Mơ màng, Ôn Ngôn từ từ mở mắt, xa xa có một tấm rèm vải voan trắng đang bay, ánh nắng thu vàng nhạt lơ lửng bên ngoài… đợi đến khi mắt đã quen với ánh sáng… mọi thứ xung quanh liền trở nên rõ ràng…
Đây rõ ràng là một căn phòng bệnh.
Giường bệnh rất rộng rãi, ga trải giường là kiểu mà cậu thường ngủ ở Vịnh Sồi, mềm mại vừa vặn, mang theo chút se lạnh.
Trên đầu có vài chiếc máy móc lớn, tiếng "tít tít" không ngừng chính là một trong số chúng, một chiếc máy theo dõi điện tim đang nhảy những sóng xanh, còn có một số thứ Ôn Ngôn chưa từng thấy, cậu phát hiện mình không thể quay cổ, dường như bị thứ gì đó cố định lại. Gáy trở nên rất xa lạ, từ nhỏ hoặc là che bằng miếng dán ngăn chặn, hoặc là đeo vòng cổ, bây giờ bỗng có thể cảm nhận được không khí đang lưu động phía trên tuyến thể, ngứa ngáy, không hề đau chút nào.
Đúng vậy, cậu vẫn chưa chết, hoặc là Lương Thế Kinh đã tốn rất nhiều công sức để cứu cậu sống…
Cố gắng liếc mắt, Ôn Ngôn thấy một đám sương trắng liên tục phun lên gáy mình, cậu thử giơ tay lên, nhưng toàn thân như bị chìm thành một khối, chỉ có hai chân có thể cử động, nhưng cậu vừa cử động, thứ dưới chân cũng cử động theo…
Là Lương Vọng Hữu, Alpha nhỏ 130cm cuộn tròn dưới chân thành một cục nhỏ, quần áo cậu bé nhăn nhúm, hai bàn chân nhỏ không đi tất áp sát vào nhau. Vì không đắp chăn nên rất lạnh, cho nên cậu bé đã ngủ một cách khó chịu trong tư thế có thể nhét vừa vào một chiếc bình thủy tinh.
Ôn Ngôn từ từ đảo mắt, từ từ di chuyển hai chân.
Đột nhiên, Lương Vọng Hữu tỉnh dậy, dụi đôi mắt sưng húp như quả óc chó, bò dậy, dáng vẻ rõ ràng rất buồn ngủ nhưng vẫn cố gắng để mình tỉnh táo, cậu bé ngây người một lúc, phản ứng lại lập tức trượt xuống giường đến bên đầu giường của Ôn Ngôn.
"Chú tỉnh rồi." Lương Vọng Hữu vừa cao bằng giường bệnh, má còn hằn vết ngủ, ngoan ngoãn tựa vào mép giường chớp mắt to nói, "Ôn Ngôn, chú có đau không."
Ôn Ngôn cử động ngón tay, Lương Vọng Hữu liền từ khe hở của lan can chống ngã đưa tay vào nắm lấy hai đầu ngón tay cậu, ngón tay nhỏ bé nhẹ nhàng gõ hai cái lên trên, "Đừng sợ, có cháu ở đây."
Ôn Ngôn yếu đến mức không nói nên lời, Lương Vọng Hữu nhỏ giọng nói tiếp, "Con sẽ không cho ba vào đâu, ba cũng không dám cho chú ăn thứ màu vàng đó nữa đâu."
Cho nên Alpha nhỏ vẫn còn bị giấu diếm, tưởng rằng là Alpha đã cho Omega ăn viên thuốc màu vàng đó mới khiến Omega bị bệnh, nếu không Alpha sao lại rơi nước mắt?
Nhưng ba của cậu bé đã làm sai, cho nên anh đã đưa Ôn Ngôn đến bệnh viện. Nhưng ba của cậu bé có thể làm mọi thứ, chỉ cần Ôn Ngôn ở đây vài ngày là sẽ khỏe lại, cậu bé 6 tuổi còn chưa học kiến thức sinh lý, không hiểu suy thoái tuyến thể sẽ chết người, cậu bé chỉ cảm thấy Ôn Ngôn tạm thời không khỏe, vài ngày nữa sẽ khỏe lại…
"Ôn Ngôn…" Lương Vọng Hữu lo lắng, "Xin lỗi…"
Không biết tại sao cậu bé lại nói như vậy, nhưng Ôn Ngôn muốn xoa mặt cậu bé như trước đây, nhưng cậu không làm được. Cơ thể rất yếu ớt, ngay cả sức để nặn ra một nụ cười cũng không có. Tuy nhiên Lương Vọng Hữu chăm chú nhìn cậu vài giây, từ từ tựa đầu vào đầu ngón tay cậu. Cảm giác lông xù truyền đến, Ôn Ngôn cố gắng cong khóe miệng.
Lương Vọng Hữu sững người, rất nhanh liền mỉm cười.
Cửa lúc này bị gõ, Lương Vọng Hữu cảnh giác nhìn về phía cửa, thấy người đến là Hồ Lập liền cúi xuống bên tai Ôn Ngôn nhỏ giọng nói, "Chú ngủ 3 ngày rồi, chú Hồ đến kiểm tra sức khỏe cho chú đấy, cháu ở ngay bên cạnh không đi đâu, đợi ông ấy đi cháu sẽ đút nước đường cho chú uống nhé."
"Có ăn ngoan không…" Ôn Ngôn nói với giọng yếu ớt.
Lương Vọng Hữu gật đầu lia lịa, "Kỷ Lãnh sự ngày nào cũng mang đến."
"Ra ngoài đợi một lát, chú nói chuyện với chú Hồ một chút được không…"
Lương Vọng Hữu một lần nữa gật đầu, đi ra vài bước sau đó lưu luyến nhìn lại. Ôn Ngôn không biết sắc mặt mình tái nhợt đến mức nào, cậu cố gắng mở to mắt nhìn Lương Vọng Hữu. Lương Vọng Hữu nhanh chóng chạy tới, nhìn nửa người trên của cậu một lúc lâu không tìm thấy chỗ nào có thể ôm, cuối cùng cậu bé vô cùng nhẹ nhàng áp vào bắp chân của Ôn Ngôn, vùi mặt vào đó cọ hai cái, lúc ngượng ngùng nhìn lại, môi khẽ cử động không thể nhận ra.
Ôn Ngôn phân biệt một lúc lâu mới hiểu ra.
Lương Vọng Hữu lén lút gọi cậu là ba nhỏ.
Nhưng Lương Vọng Hữu lập tức chạy đi, đứa trẻ này trên tấm thảm phẳng cũng có thể ngã, đầu va vào phát ra một tiếng "cộc" trầm đục. Hồ Lập thấy vậy liền đến đỡ, Lương Vọng Hữu cũng không kêu đau, tự mình bò dậy ôm đầu chạy đi. Khoảnh khắc cửa mở ra đóng lại, Ôn Ngôn mơ hồ thấy một bóng dáng mờ ảo đứng trong khe cửa tối tăm, nhưng Lương Vọng Hữu rất nhanh đã đóng cửa lại, cậu liền không thấy gì nữa…
Một lúc lâu sau, Hồ Lập mang theo sự lo lắng, áy náy, tự trách đi lên.
Ôn Ngôn thấy ông trong vài ngày ngắn ngủi như đã già đi rất nhiều tuổi, tóc còn rối hơn bình thường, trên mặt cũng có thêm rất nhiều nếp nhăn, ngón tay rủ xuống bên ống quần, thỉnh thoảng lại run lên.
"Tiểu Ngôn…" Hồ Lập đỏ mắt không nói nên lời.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!