Sáng sớm âm u, một chiếc lá rụng xoay tròn bay vào cửa sổ xe màu đen.
Alpha từ từ mở mắt, ghế bên phải trống trơn, chỉ còn lại một đôi giày được xếp ngay ngắn, anh cứng người một lúc lâu mới cúi người xuống sờ vào bên trong đôi giày, sờ thấy một mảng lạnh lẽo.
Omega đã đi rồi, đã đi rất lâu rất lâu rồi…
Mở cửa xuống xe, Alpha dường như còn chưa nghĩ ra cách giải quyết, trước tiên là đứng bên cạnh xe một lát, kế đến đi vòng ra sau xe, mở cốp xe cũng trống trơn.
Đây thực ra là một cách vừa rất ngu ngốc cũng vừa rất thông minh, thử hỏi ai dám kiểm tra xe của Thủ tịch?
Cho nên 5 năm trước Omega đã dùng cách này để trốn thoát, nhưng bây giờ cậu đã tìm ra cách tiện lợi hơn, lần này Alpha vẫn thất thủ…
Có tiếng bước chân đến gần, Alpha quay đầu lại.
Trình Trác bị sắc mặt của Lương Thế Kinh làm cho bất chợt dừng bước, cùng lúc đó anh nhanh chóng cúi đầu, nhưng anh chỉ do dự có vài giây, đột nhiên ngộ ra điều gì đó, lao về phía hàng ghế sau của xe.
"Ngài Ôn không có ở đây sao?!"
Vị Thư ký trưởng này đối mặt với xung đột quốc tế cận kề cũng không hề đổi sắc, trong các cuộc họp báo của Liên minh 8 nước ăn nói rất chừng mực, hôm nay anh lại thay đổi thái độ kinh ngạc đến thất thanh.
"Ngài Ôn tối qua vẫn còn ở đây mà!"
"Tôi biết." Lương Thế Kinh bình tĩnh nói, sau đó làm một động tác rất trẻ con, anh đá bay một viên sỏi rất nhỏ bên đường.
Người ta chỉ làm như vậy khi buồn chán. Động tác máy móc như vậy cho thấy anh đang chìm đắm trong một loại cảm xúc nào đó. Tư duy hoặc là cực kỳ tập trung, hoặc là cực kỳ phân tán.
Trình Trác đoán là cả hai, rất nhanh anh lại cảm thấy suy nghĩ của mình đã sai, vì anh thấy ngón tay của Lương Thế Kinh đang run rẩy… tối qua ở đây đã xảy ra chuyện gì anh không thể biết, anh không có tư cách để hỏi cũng không dám hỏi, chỉ có thể im lặng đứng đợi bên cạnh.
Một lúc lâu sau, Alpha ra lệnh, "Đưa Lương Vọng Hữu đến đây."
Trình Trác im lặng không động đậy.
Anh bắt đầu làm việc dưới trướng Lương Thế Kinh 10 năm trước, lúc đó anh mới ngoài 20, tốt nghiệp từ một trường đại học hàng đầu quốc tế, lúc đó quyết tâm vào giới chính trị Liên minh. Anh cũng đã làm được, dựa vào chút thể diện của gia đình ở thủ đô nên được giới thiệu vào một bộ phận nhỏ ở thủ đô làm nhân viên văn phòng. Nhưng sức lực của một người là có hạn, nếu trước 30 tuổi còn chưa vào được bộ phận trực thuộc của Phủ Thủ tịch, thì cả đời này của anh cũng chỉ có vậy thôi.
Cho nên Trình Trác đã phát huy hết ưu điểm của mình, vì có khả năng nhớ như in, 2 năm sau được lãnh đạo giao phó trọng trách, đưa anh tham gia một bữa tiệc kín đáo.
Tối hôm đó, sảnh tiệc vô cùng yên tĩnh, với tư cách là nhân viên không chính thức, anh không có tư cách để bước vào trung tâm quyền lực, chỉ có thể đi vòng quanh bên ngoài. Anh tưởng vị Beta phong độ kia chính là chủ nhân của bữa tiệc tối nay, cho đến sau này anh thấy Beta này ra lệnh cho người giúp việc mang đồ ăn lên, mới hiểu ra hóa ra chủ nhân từ đầu đến cuối không hề xuất hiện.
Nhờ trí nhớ siêu phàm, anh được bí mật mời đến một phòng đọc sách, gặp một Alpha cấp S trẻ tuổi có khí chất lạnh lùng, Alpha không nói một lời, làm việc sau bàn làm việc. Trình Trác hiểu, cơ hội ngàn năm có một cuối cùng cũng đã đến. Thế là chủ động tiến lên giúp sắp xếp tài liệu, nhưng cũng vì sự bất cẩn đặc trưng của tuổi trẻ, lúc xếp chồng tài liệu đã không cẩn thận làm lộn xộn một tấm ảnh.
Tấm ảnh chụp khá mờ, là một Omega đang đứng dưới gốc cây nhìn ra xa.
Chỉ từ bóng lưng nghiêm trang không khó để tưởng tượng ra khuôn mặt xinh đẹp của Omega, cho nên sau khi nhặt tấm ảnh từ dưới đất lên, anh đã không tự chủ được mà ngắm nhìn rất lâu. Đột nhiên ngẩng đầu lên, Alpha cấp S đang nhìn anh với ánh mắt vô cùng sắc bén. Trình Trác nhận ra mình đã thất thố, lập tức nhẹ nhàng phủi đi lớp bụi không tồn tại trên tấm ảnh, ddù mồ hôi lạnh đã chảy đầy lưng, anh vẫn có thể không tự ti cũng không kiêu ngạo hỏi, "Xin hỏi tấm ảnh này là chụp hôm nay sao?"
Alpha mặt không biểu cảm, ra hiệu cho anh tiếp tục nói.
"Hôm nay thủ đô có mưa rào, Omega này dường như không mang theo ô."
Góc ảnh có một đám mây đen nhỏ bằng hạt vừng, còn Omega thì hai tay không đứng dưới đám mây.
Alpha cấp S trước tiên là bảo anh không để lại dấu vết mà đặt chiếc ô vào tay Omega, kế tiếp hỏi anh tên gì…
Sau đó, Trình Trác bắt đầu làm việc bên cạnh Lương Thế Kinh, mất 5 năm để có được một chút tin tưởng của Lương Thế Kinh, công việc hàng ngày của anh là sử dụng trí nhớ siêu phàm của mình để theo dõi, truy tìm sinh hoạt hàng ngày của Omega, sau đó truyền đạt lại bằng lời. Ban đầu anh không biết thân phận thật sự của Omega, đến khi Liên minh đổi nhiệm kỳ anh mới hiểu ra, anh tưởng Lương Thế Kinh nắm bắt động thái của Ôn Ngôn là để trả thù luôn, không ngờ đêm mưa đó anh nhận được lệnh của Lương Thế Kinh, bảo anh đợi một người ở cửa lớn.
— Rất nhiều chuyện không thể giấu được.
Sự yêu thương, quan tâm, áy náy, thở dài của Alpha đối với Omega, 5 năm trước đã được chứng minh rõ ràng, cho đến khi Omega đột nhiên bỏ đi, Alpha rất bình tĩnh nói, đi đưa Lương Vọng Hữu đến, tiếc là lần đó Lương Vọng Hữu còn là một đứa trẻ sơ sinh, không có tác dụng gì, Omega vẫn bỏ đi, có lẽ nói Alpha từ đầu đến cuối không tìm thấy cậu, cho nên Trình Trác hy vọng lần này Lương Vọng Hữu cũng không có tác dụng gì.
Như vậy Alpha và Omega sẽ hoàn toàn xong…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!