Hình như là Lương Vọng Hữu đang khóc, Ôn Ngôn không nghĩ ngợi gì liền đứng dậy mở cửa ra ngoài.
Ánh trăng chiếu sáng phòng khách vốn tối tăm, bên cạnh cửa sổ sát đất cuộn sóng ở xa xa, Lương Thế Kinh mặc đồ ngủ đang ôm Lương Vọng Hữu không ngừng vỗ về.
"Sao vậy?" Ôn Ngôn nhanh chóng đi qua.
"Bị sốt." Lương Thế Kinh khẽ nói.
Lo lắng như một lời nguyền, quả nhiên vẫn là bị bệnh. Ôn Ngôn sờ sờ khuôn mặt của Lương Vọng Hữu đang tựa vào vai Lương Thế Kinh, nhiệt độ không cao lắm, hơi yên tâm nhỏ giọng nói, "Đã cho nó uống thuốc chưa?"
"Rồi."
"Sao lại ôm? Nó không chịu ngủ trên giường à?"
Alpha nhỏ bị bệnh tính tình rất tệ, vừa đặt xuống giường là bồn chồn khóc, sốt làm cho chân tay đau nhức cũng khóc, phải ôm đi vòng vòng dỗ dành mới yên tĩnh lại.
"Ngủ rồi mới đặt xuống." Lương Thế Kinh nói, "Làm cậu tỉnh giấc à?"
Ôn Ngôn lắc đầu: "Vẫn chưa ngủ, nghe thấy tiếng nó liền dậy."
Dưới ánh đêm ấm áp, Lương Thế Kinh đổi hướng Lương Vọng Hữu trên vai, sau đó nhẹ nhàng vỗ lưng, Ôn Ngôn nhìn thấy mà đau lòng, "Anh đi nghỉ đi, tôi chăm sóc nó."
Lúc này, giữa Alpha và Omega không có những ân oán rối rắm không thể nói rõ, mọi người đều sẽ vì con cái mà suy nghĩ, cũng sẽ xót xa cho sự hy sinh của nhau.
"Không cần." Lương Thế Kinh chỉ nói như vậy, nhưng cũng không bảo cậu vào nghỉ ngơi.
Sợ làm Lương Vọng Hữu tỉnh giấc nên Ôn Ngôn lùi lại ngồi trên ghế sofa bên cạnh, nhìn ánh trăng rơi trên người và khuôn mặt của Lương Thế Kinh, còn nhớ trước đây Lương Vọng Hữu bị đánh, vì đau tay không ngủ được, Lương Thế Kinh cũng đã ôm cậu bé như vậy trong đêm khuya tĩnh mịch, không nhờ đến tay người giáo viên nuôi dạy trẻ, cũng không hề khoe công, càng không hề phàn nàn.
Alpha luôn như vậy, làm rồi chưa bao giờ nói.
Một lúc sau, Lương Thế Kinh đến bật chiếc đèn cây bên cạnh, ánh sáng tuôn ra chiếu sáng nửa chiếc ghế sofa, các khu vực khác trong phòng khách vẫn chìm trong bóng tối, chút ánh sáng này giống như một ngọn đèn cô đơn giữa biển cả bao la, mang theo một chút hy vọng ấm áp.
Ôn Ngôn nửa chống đầu, thực ra cậu rất buồn ngủ, 7 giờ sáng ngồi máy bay có hơi mệt, cộng thêm chơi cả buổi chiều và buổi tối. Bây giờ đã là hơn một giờ sáng, mí mắt cậu đã díu lại.
Ghế sofa rất nhiều, nhưng Lương Thế Kinh ôm Lương Vọng Hữu ngồi bên cạnh cậu, vừa ngồi xuống Lương Vọng Hữu đã hừ hừ khóc hai tiếng, xem ra sắp tỉnh dậy. Hết cách, Lương Thế Kinh đành phải ôm cậu bé một lần nữa đứng dậy đi dạo khắp phòng khách. Thời gian từ từ trôi qua, sóng biển ngoài cửa sổ dần dần nhỏ đi, Lương Thế Kinh có lẽ cũng đã mệt, lấy nửa vai làm điểm tựa, dựa vào lò sưởi giả vờ ngủ.
"Mệt rồi à? Hay là để tôi ôm một lát nhé?" Ôn Ngôn nhẹ nhàng đi qua.
Lương Thế Kinh bất chợt mở mắt, chăm chú nhìn cậu. Trước đây Ôn Ngôn sẽ bị ánh mắt như vậy làm cho sợ hãi, bây giờ đã có thể bình tĩnh đối phó. Lương Thế Kinh cứ thế nhìn cậu một lúc lâu, bóng tối che phủ khuôn mặt anh, nhưng ánh mắt thì nóng rực. Sau đó anh đưa Lương Vọng Hữu qua, nhưng Lương Vọng Hữu lập tức tỉnh dậy, ôm chặt cổ Lương Thế Kinh không chịu buông, mắt hoe đỏ nhìn chằm chằm vào Ôn Ngôn.
"Ba cháu ôm lâu rồi, anh ấy rất mệt." Ôn Ngôn nhỏ giọng nói, "Bảo bảo, để chú ôm một lát được không."
Lương Vọng Hữu chậm chạp chớp mắt, lúc này mới đưa tay ra về phía cậu.
Lương Vọng Hữu đặc biệt quyến luyến tựa vào vai cậu, má nóng hổi, cơ thể mềm mại. Ôn Ngôn ôm cậu bé, khoảnh khắc này như ôm cả thế giới, rất yên tâm, rất thỏa mãn vuốt lưng cậu bé. Lương Thế Kinh xuống lầu, Ôn Ngôn tưởng anh đi nghỉ ngơi, ở cầu thang lại thấy đèn phòng uống nước sáng lên.
Không lâu sau, Lương Thế Kinh xách một bình sữa trở về, nói thật là có hơi đột ngột. Lương Thế Kinh rất cao, bình sữa đựng nửa bình sữa được anh xách trong ngón tay giống như xách một món đồ chơi thu nhỏ. Ôn Ngôn ngồi xuống, đặt Lương Vọng Hữu nằm ngang trong lòng, Lương Thế Kinh cúi người đến gần, rất thành thạo bóp môi dưới của Lương Vọng Hữu, nhét bình sữa vào.
Lương Vọng Hữu mắt còn chưa mở đã bắt đầu bú, kế đến Lương Thế Kinh lại vào phòng ngủ lấy tã ra thay cho Lương Vọng Hữu.
"Nó vẫn còn đái dầm à?" Ôn Ngôn có hơi không thể tin nổi, mấy hôm trước cậu chăm sóc Lương Vọng Hữu bị chàm, Lương Vọng Hữu đã thề thốt rằng mình bây giờ sẽ không đái dầm nữa.
"Uống sữa chắc chắn sẽ đái." Lương Thế Kinh khẽ đáp.
"Người giáo viên nuôi dạy trẻ có dạy chưa?" Ôn Ngôn nói, "Nó bây giờ đã 6 tuổi, học kỳ sau lên lớp một, buổi chiều sẽ nghỉ ngơi ở trường, nếu còn đái dầm thì có lẽ nó sẽ cảm thấy mất mặt."
Lương Thế Kinh cuối cùng cũng có thời gian nghỉ ngơi, ngửa đầu dựa vào lưng ghế sofa, "Không phải là vấn đề lớn, đến lúc đó sắp xếp cho nó một phòng nghỉ riêng."
Trường tiểu học của Liên minh đều là hai người một phòng, trẻ con có thể chăm sóc lẫn nhau, cũng có thể trở thành bạn đồng hành. Ôn Ngôn thầm nghĩ, hóa ra chuyện Lương Vọng Hữu thích đái dầm không phải là thói quen xấu của bản thân, mà hoàn toàn là do Lương Thế Kinh nuông chiều, im lặng một lúc cậu nói, "Hay là sớm sửa cho nó đi?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!