Đi máy bay riêng 3 giờ rồi lại chuyển sang trực thăng 1 giờ, 4 giờ chiều họ đã đến đích.
Trực thăng từ từ hạ cánh xuống du thuyền, ánh nắng chói chang và gió biển mặn mòi ập vào mặt, đứng trên boong trước mà không thể nhìn thấy hết du thuyền, tuy không thấy nhân viên phục vụ, nhưng mọi dụng cụ đều đã được chuẩn bị sẵn.
Lương Vọng Hữu mặc quần short trắng, áo phông trắng, vèo một cái chạy đến quầy bar ngoài trời dưới chiếc ô cột, quen đường quen lối lấy ra một chiếc đĩa nhỏ từ tủ lạnh, Ôn Ngôn đi qua đó, trong đĩa đựng một loại vật tròn vo, trông giống như trái cây.
"Loại quả này chỉ có trên đảo này thôi, mỗi năm chỉ ra được một đĩa nhỏ như thế này thôi đó." Lương Vọng Hữu nhón chân lên đút vào môi cậu, "Ôn Ngôn, chú nếm thử xem có chua không?"
Nước quả ngọt ngào đầy đặn tràn ra trong miệng, Ôn Ngôn gật đầu, "Ngọt lắm."
"Vậy thôi, để hết cho ba ăn nhé." Lương Vọng Hữu hơi thất vọng nửa giây, sau đó vui vẻ kéo cậu đi tham quan cấu trúc của du thuyền, hai người nói đi là đi, hoàn toàn phớt lờ Alpha đang đứng sau lưng…
Du thuyền được chia làm ba tầng trên dưới, tầng dưới là nhà bếp và phòng chứa đồ, tầng giữa là tầng họ đang ở, chủ yếu dùng để giải trí, có phòng chơi game điện tử, phòng chơi bài… Tầng trên cùng là khu vực nghỉ ngơi, là nơi nghỉ ngơi của chủ nhân. Không gian rất lớn, trang trí sang trọng, Ôn Ngôn được Lương Vọng Hữu dắt đi, nghe cậu bé luyên thuyên suốt đường, nghe cậu bé nói chiếc du thuyền hai tầng thẳng đứng này là quà sinh nhật 4 tuổi của Lương Thế Kinh tặng cho cậu bé, chỉ cần có thời gian, mùa hè hai năm nay đều đưa cậu bé đến đây chơi vài ngày.
Hai người đi thang máy lên tầng ba, Lương Vọng Hữu mở cửa dắt cậu vào, đi đến bên chiếc giường lớn màu trắng, sau đó buông tay cậu ra, chỉnh lại bộ quần áo không hề có nếp nhăn của mình, ngượng ngùng nói, "Ôn Ngôn, tuy cháu tự mặc quần áo được rồi, nhưng lần này chú có thể thay cho cháu không."
Lúc đến họ đã bàn bạc lát nữa sẽ xuống biển bơi.
Ôn Ngôn nửa ngồi xổm xuống, vỗ vỗ cái bụng nhỏ phồng lên của cậu bé, trêu chọc, "Bảo bảo, tại sao lại muốn chú thay cho cháu?"
Lương Vọng Hữu bĩu môi cao ngất, "Vì Cận Thuật nói mẹ cậu ấy ngày nào cũng thay quần áo cho cậu ấy."
Ôn Ngôn nhẹ nhàng xoa mặt cậu bé, kế đến bắt đầu cởi giày cho cậu bé, Lương Vọng Hữu vịn vào vai cậu cười không ngớt, sợ cậu bé ngã, Ôn Ngôn ôm cậu bé lên giường, Lương Vọng Hữu nằm thẳng, hai chân không ngừng cử động, cậu bé thực sự rất vui, Ôn Ngôn cũng rất vui, còn không quên làm trò xấu, cù lòng bàn chân cậu bé.
Lúc cởi đến chiếc q**n l*t nhỏ, Ôn Ngôn hỏi, "Biết cách tự vệ sinh không?"
"Ba đã dạy rồi." Lương Vọng Hữu dang rộng hai chân, không chút ngượng ngùng nói, "Trước tiên là làm ướt, xoa xoa, còn phải lật ra nữa."
"Vậy thì tốt." Ôn Ngôn nhắc nhở, "Dù là tình huống gì cũng không được để người khác tùy tiện sờ vào cháu nhé, biết không?"
"Không ai dám sờ cháu đâu, cháu cũng sẽ không sờ người khác, như vậy không lịch sự." Lương Vọng Hữu nói.
Ôn Ngôn gật đầu: "Bảo vệ bản thân đồng thời cũng phải học cách tôn trọng Omega nhé."
"Vâng! Thưa ngài!" Lương Vọng Hữu "vụt" một tiếng ngồi dậy, đọc khẩu hiệu thống nhất của quân đội Liên minh, "Bảo vệ Omega và Beta là sứ mệnh bẩm sinh của Alpha chúng ta!"
"Bảo bảo ngoan." Ôn Ngôn xoa đầu cậu bé, "Mặc xong rồi, chúng ta đi bơi nhé."
"Nhưng chú còn chưa thay đồ bơi." Lương Vọng Hữu chớp mắt.
Hai người mở cửa ra, Lương Thế Kinh không biết đã đợi họ ở hành lang bên ngoài bao lâu, anh đã thay đồ bơi xong, đồ bơi của anh chỉ là một chiếc quần short đi biển đơn sắc, nửa người trên không mặc gì, cổ tay đeo một chiếc vòng tay màu đen, tóc được cắt tỉa lòa xòa gọn gàng, trông như một người mẫu nam đang đi… Ôn Ngôn im lặng dời ánh mắt sang phòng của mình, cậu cũng cần thay quần áo, nhưng điều cần hơn là xé miếng dán ngăn chặn, xả hết máu tụ ra, kế đến uống rất nhiều thuốc giảm đau.
Cậu làm khá lâu, đến mức lúc xuống boong tầng hai, Lương Thế Kinh đã bôi xong kem chống nắng cho Lương Vọng Hữu. Hai cha con ngồi trên ghế dài, Lương Vọng Hữu quỳ sau lưng Lương Thế Kinh, hì hục bôi cho anh. Alpha hơi cúi đầu, cơ lưng rộng cũng hơi căng lên, ngón tay thỉnh thoảng đưa vào đĩa trái cây. Alpha nhỏ tuy miệng luôn phản bác anh, nhưng cũng rất yêu anh, tỉ mỉ bôi cho anh từng nơi trên lưng.
"Ba đừng ăn hết cái này!" Bôi được nửa chừng, Lương Vọng Hữu phát hiện quả ngọt sắp hết, hét lớn.
"Không phải là nói cho ba ăn sao?" Giọng Lương Thế Kinh lười biếng.
"Lỡ Ôn Ngôn muốn ăn nữa thì sao?" Lương Vọng Hữu cảnh cáo, "Không được ăn nữa!"
Lương Thế Kinh không lấy thêm nữa, Ôn Ngôn tiếp tục đứng sau lưng xem một lúc mới bước qua, Lương Thế Kinh ngước mắt lên nhìn cậu, "Bôi rồi?"
Lời vừa dứt, Lương Vọng Hữu đã xung phong nói, "Để con, để con!"
Lương Thế Kinh chậc một tiếng.
Ôn Ngôn ngồi xuống, Lương Vọng Hữu lập tức bỏ mặc chuyện của Lương Thế Kinh, cũng không quan tâm trên lưng Lương Thế Kinh còn một đống kem chống nắng màu trắng, chạy một mạch đến chiếc ghế dài mà Ôn Ngôn đang ngồi, bàn tay nhỏ trơn trượt sờ lên vai Ôn Ngôn, "Ôn Ngôn, lưng của chú nhỏ hơn ba rất nhiều luôn."
"Nói nhảm." Lương Thế Kinh nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!