Một chiếc giường lớn.
Omega lộn xộn nằm trên đó, Alpha không nói một lời đứng bên cạnh.
Một người tỉnh táo, một người bồn chồn.
Họ nhìn nhau dưới ánh trăng dịu dàng…
Omega không chịu nổi cái nhìn tr*n tr** như vậy, cũng còn sót một chút ý thức, vội vàng kéo chăn lên che eo bụng, Alpha đưa tay về phía cậu, cậu liền trốn sâu vào trong chăn.
Đã đến lúc này mà còn bướng bỉnh như vậy…
Thu tay về, Alpha quay người đi vào phòng đọc sách, bê ra một chiếc ghế, ngồi vắt chéo chân bên giường, trong đêm tĩnh lặng hóa thành một bức tượng đen kịt, lạnh lùng nhìn Omega bướng bỉnh dưới lớp chăn.
— Ngạt chết cho xong
Dù nhiệt độ trong nhà dinh thự tư nhân quanh năm duy trì ở 25°, nhưng lâu ngày bịt kín trong chăn vẫn sẽ nóng, huống hồ bây giờ thân nhiệt của Omega rất cao, dần dần, mép dưới của chăn hé ra một khe hở hẹp, một đoạn chân trắng nõn óng ánh lén lút thò ra, những ngón chân hơi đỏ co lại, đường cong tròn trịa kéo dài lên trên theo gót chân, mắt cá chân tinh xảo, bắp chân thon thả.
Đột nhiên, Omega lại trốn vào, tiếng xích sắt loảng xoảng…
Không biết đã qua bao lâu nữa, một cổ tay trắng nõn lộ ra, lòng bàn tay mềm mại rũ xuống, nhưng rất nhanh Omega đã lật người nằm nghiêng, lại biến mất không thấy đâu…
Yết hầu của Alpha cử động.
Thuốc ức chế dần dần tiêu hao hết trong cơ thể Omega, chân và tay của Omega đều lộ ra, nhưng ý chí của cậu vẫn kiên định, không muốn để Alpha thấy dáng vẻ khó xử của mình bây giờ, cơ thể đang thoáng khí, lớp chăn cuối cùng che trên mặt.
— Thật ngốc nghếch
Tuy nhiên, cứ kéo dài như vậy không có ý nghĩa gì…
Alpha bấm nhẹ vài lần trên vòng tay, Omega rất nhanh đã tháo chiếc chăn trên mặt ra, chống tay lên ga trải giường, từ từ bò dậy, áo ngủ xộc xệch khoác hờ trên người, nghiêng đầu, đồng tử mất tiêu cự nhìn Alpha đang ngồi yên trong đêm đen.
Cậu vẫn còn do dự, cậu vẫn còn từ chối đến gần.
Hết cách, Alpha tiếp tục hạ mức độ của vòng tay xuống, vài phút sau, Omega bắt đầu chậm chạp bò về phía anh.
Ánh mắt của Alpha rơi trên mắt cá chân của Omega, xích sắt của ghế xích đu mây rất ngắn, chỉ còn một mét, tuy không làm tổn thương Omega, nhưng mỗi bước Omega bò nó liền kêu, kêu đến mức loạn cả tâm trí, kêu một cách đều đặn.
Có người muốn cậu không cần đều đặn như vậy, muốn cậu cứ kêu "leng keng leng keng"…
Xích sắt sắp căng cứng, Omega cuối cùng cũng bò đến mép giường, đến gần, Alpha có thể thấy rõ mặt cậu, da dẻ ửng hồng, hơi thở nóng hổi, tóc mai ẩm ướt.
Omega ngước đôi mắt long lanh lên.
"Nhìn gì?" Alpha hỏi với giọng khàn khàn.
Không trả lời, Omega như chú chó con tiếp tục bò về phía trước, giữa cậu và Alpha còn một khoảng cách, nhưng cậu chỉ cần không cẩn thận là sẽ rơi xuống giường, cho nên Alpha đã kéo ghế về phía trước, đầu gối áp sát vào mép giường để không cho Omega ngã.
Omega vẫn đang quan sát anh, dù cậu trông có vẻ rất muốn.
Alpha một lần nữa đưa tay về phía Omega, bàn tay thon dài mạnh mẽ ở ngay trước mắt và dễ dàng có được, chỉ cần Omega nắm lại, Alpha nguyện ý làm bất cứ điều gì cho cậu. Ví dụ như nhường đường cho xe của cậu, vì cậu mà về nhà sớm, ví dụ như cứu cậu khỏi nước sôi lửa bỏng.
Nhưng Omega không làm gì cả, chậm chạp nhìn bàn tay của Alpha, một lúc lâu sau mới tiến thêm một chút nữa, sau đó từ từ, đặt má mình lên tay Alpha. Cậu chỉ làm một động tác rất đơn giản, rất dựa dẫm này, nhưng lại khiến vẻ mặt bình tĩnh tự chủ của Alpha xuất hiện một vết nứt.
Alpha nhắm chặt mắt, không kìm được mà gọi tên cậu.
"Hơ?" Ý thức của Omega mơ hồ.
"Đến đây."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!