Ôn Ngôn chưa nói được câu nào đã bị Lương Thế Kinh đuổi ra, Lương Vọng Hữu tò mò hỏi, "Ba nhanh vậy đã đồng ý rồi à?"
"Anh ấy hình như hơi bận chút, chúng ta ngày mai lại đến nói nhé…" Ôn Ngôn ngượng ngùng cười, sau đó nhớ lại vừa nãy Lương Thế Kinh hình như không phải là tức giận, anh chỉ là tái phát bệnh, lo lắng, đau đầu, khó chịu là chuyện bình thường. Trước đây Lương Thế Kinh chỉ tiêm phỏng sinh tễ, hôm nay lại dùng cách truyền phỏng sinh tễ, có lẽ hôm nay bệnh tình đặc biệt nghiêm trọng… nhưng Lương Thế Kinh dường như rất cần pheromone của cậu.
Ôn Ngôn suy nghĩ một chút, vẫn là đợi ngày mai khi trạng thái của anh có vẻ tốt hơn hãy nói.
Chỉ cần vì Lương Vọng Hữu, dù bị mắng vài câu cũng không sao.
Cứ thế suy nghĩ lung tung đến ngày hôm sau, cậu đợi Lương Vọng Hữu đi học xong, vì muốn lấy lòng mà đặc biệt bưng một đĩa mận tây rất ngọt, lần này không vào một cách vội vàng mà đợi Lương Thế Kinh nói "vào đi" cậu mới đẩy cửa vào. Ánh sáng trong phòng đọc sách vẫn mờ ảo, Lương Thế Kinh trông có vẻ như từ hôm qua đến giờ chưa hề di chuyển khỏi ghế. Quần áo anh không đổi, chồng tài liệu bên tay còn nhiều hơn hôm qua, nhưng không truyền phỏng sinh tễ nữa.
Vậy chắc là đã đỡ nhỉ? Omega nghĩ như vậy, nhưng sự thật thì hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ của cậu, vì truyền dịch cũng không còn tác dụng nữa.
"Cái đó, anh đang bận à… có thể cho tôi hai phút không…" Ôn Ngôn run rẩy nói.
"Làm gì?" Lương Thế Kinh lạnh lùng ngẩng đầu lên, sự bồn chồn và mệt mỏi toát ra từ toàn thân không thể che giấu.
Với giọng điệu và thái độ này, Omega thực sự không chắc chắn liệu Alpha có còn đang trong giai đoạn tái phát bệnh hay không, ngửi một cái, pheromone Alpha trong không khí rất nhạt, ngửi thấy rất yên tâm, thế là Ôn Ngôn đi về phía trước hai bước, đặt đĩa mận tây lên mép bàn làm việc, "Tôi muốn nói với anh một chuyện."
Alpha nhẹ nhàng ném cây bút lên bàn, nhìn chằm chằm vào mặt cậu, từ từ ngả người vào chiếc ghế lưng cao.
Ôn Ngôn tưởng anh vẫn còn không khỏe, thế là giơ tay lên bật công tắc vòng cổ, đợi một lúc đồng thời quan sát vẻ mặt của anh, phát hiện không có gì bất thường mới nói, "Vì Tiểu Hữu mỗi lần đến nơi công cộng đều hơi phiền phức, cho nên tôi muốn hỏi có thể xây cho nó một thủy cung ở Vịnh Sồi không, giống như vườn thực vật vậy. Chi phí xây dựng tôi sẽ lo, tôi… chưa bao giờ tặng quà cho nó, tháng sau vừa vặn là sinh nhật nó…"
Lương Thế Kinh lạnh lùng nhìn cậu, không nói một lời.
Ôn Ngôn tiếp tục giải thích: "Thủy cung tư nhân ở thủ đô không bán ra ngoài, tôi có hỏi rồi, cho nên mới muốn làm như vậy."
Giọng của Omega nhỏ nhẹ, mang theo một chút ý cầu xin không thể nhận ra.
Alpha mặt không biểu cảm, khoanh tay tiếp tục nhìn cậu.
Ừm… đợi một lúc, Ôn Ngôn biết mình nên đi, hiểu rằng Lương Thế Kinh không trả lời chính là từ chối, nản lòng đẩy đĩa mận tây trên mép bàn, sau đó bưng đi…
Thật là, làm người sao có thể như vậy được?
Lúc mình bị bệnh, anh dịu dàng như vậy, qua một đêm đã trở nên lạnh lùng hơn trước, lẽ nào tối hôm đó lúc ngủ đã đá anh? Hay là đã cướp chăn của anh? Ôn Ngôn trằn trọc cả đêm cũng không nghĩ ra được kết quả, rồi lại suy nghĩ loanh quanh, lẽ nào anh biết mình đã xem đoạn video đó nhỉ? Ôn Ngôn nghĩ mãi không ra, nhưng vẫn không nản lòng.
Với ý nghĩ thua keo này bày keo khác, ngày thứ ba cậu lại gõ cửa phòng của Lương Thế Kinh, Lương Thế Kinh ba ngày nay thật sự không hề di chuyển một chút nào, ít nhất là hoàn toàn không ra khỏi phòng. Trên ghế sofa có chiếc chăn lông mà anh đã đắp, quần áo đã thay.
Ôn Ngôn thực sự hết cách, đến gần bàn làm việc một chút, "Cầu xin anh, được không?" Ánh mắt của Lương Thế Kinh không còn mang tính tấn công như hai ngày trước, trầm tĩnh nhìn cậu vài giây, cuối cùng cũng lên tiếng.
"Đến đây."
Ôn Ngôn không hiểu tại sao lại đi qua, vừa đến gần, lập tức ngửi thấy pheromone Alpha nồng nặc đặc biệt, lạnh lẽo nhưng mang theo tính áp chế cực mạnh, hai chân cậu mềm nhũn ngã xuống đất.
Thôi xong… pheromone mang tính tấn công mạnh như vậy… Alpha chắc chắn đã đến kỳ mẫn cảm…
Lương Thế Kinh xoay ghế lại, từ góc độ từ dưới lên, Ôn Ngôn chỉ có thể thấy hai chân anh đang mở ra và đôi mắt nhìn xuống từ trên cao, ánh mắt xem thường như nhìn con kiến đó đã lâu không xuất hiện trên người anh, Alpha lúc đó hỏi cậu tại sao chưa chết ở bên ngoài, bây giờ Alpha không nói một lời nào, rõ ràng đang ở trong kỳ mẫn cảm không thể kiểm soát được bản thân, thế mà còn đỡ cậu dậy.
Đèn đột nhiên tắt, tầm nhìn chìm vào bóng tối.
Omega hoảng hốt, thế là Alpha dùng bàn tay lớn nóng hổi kìm kẹp eo cậu, hơi thở nóng hổi rơi trên cổ, cảm giác ẩm ướt và đau đớn đồng thời ập đến, Ôn Ngôn đau đớn kêu lên.
"Tôi không dùng sức." Lương Thế Kinh giải thích với hơi thở gấp gáp.
Quả thực không dùng sức, nhưng Omega từ trước đến nay rất sợ đau.
"Làm, làm gì vậy…" Ôn Ngôn miệng hoảng loạn hỏi, tuyến thể giật mạnh, trong vô thức cậu có thể cảm nhận được Lương Thế Kinh ngả người vào ghế, thở dài một hơi thật dài… đôi tay vốn kìm kẹp trên eo đã di chuyển đến má, ôm lấy má mềm mại, hai chóp mũi lạnh lẽo chạm vào rồi lại tách ra, một lúc sau Alpha lại ôm chặt cậu vào lòng.
"Không biết tôi đang trong kỳ mẫn cảm à?" Giọng Lương Thế Kinh khàn khàn, cắn một miếng vào hõm cổ cậu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!