Chương 30: Ôn Ngôn: Anh Bị Sốt

"Tiểu Hữu?" Ôn Ngôn vô cùng kinh ngạc bò dậy, Lương Vọng Hữu chăm chú nhìn cậu vài giây rồi trượt xuống giường quay đầu bỏ chạy, Ôn Ngôn vén chăn đuổi theo ra ngoài, may mà Lương Vọng Hữu còn chưa kịp đóng cửa phòng, không còn để ý đến gì nữa, Ôn Ngôn chen vào khe cửa nói, "Chú sau này nhất định sẽ không thất hứa, nhất định sẽ không, xin lỗi."

Sợ bị kẹp vào tay, Lương Vọng Hữu không đóng cửa, chỉ để lộ ra đôi mắt to.

"Tiểu Hữu, cháu vừa nãy cởi vòng cổ của chú làm gì vậy." Ôn Ngôn cẩn thận, sau đó cảm thấy mình đã nghĩ nhiều, có lẽ Lương Vọng Hữu chỉ đơn giản là sờ cậu một cái, "Là không ngủ được sao?"

Lương Vọng Hữu không nói một lời nhìn chằm chằm vào cậu.

"Không sao." Ôn Ngôn nói, "Cháu có thể đến phòng chú bất cứ lúc nào, chú không trách cháu, cháu cũng không làm chú tỉnh giấc, là do bản thân chú không ngủ được."

Lương Vọng Hữu: "Ôn Ngôn."

"Đây, chú đây." Ôn Ngôn vội vàng đáp, sau đó đến gần hơn một chút.

Lương Vọng Hữu nhìn chằm chằm vào mặt cậu, nhìn tới nhìn lui.

"Sao vậy cháu?" Ôn Ngôn khẽ hỏi.

"Ngày mai sau khi tan học, cháu sẽ phải đến trung tâm thể thao tập luyện, sẽ ở đó đến rất muộn mới về nhà." Lương Vọng Hữu nhỏ giọng nói, "Cuối tuần cũng sẽ không về, chú đừng đi công tác với ba, chú phải luôn ở nhà, đừng đi."

Ôn Ngôn suýt nữa đã quên, Lương Vọng Hữu ngày 1 tháng sau có cuộc thi, khoảng thời gian gần đây cậu bé cần phải tập luyện. Cho nên thời gian hai người gặp nhau sắp tới sẽ trở nên rất ít, chỉ là Lương Vọng Hữu đột nhiên nói bảo cậu đừng đi là có ý gì, dù là ý gì, Ôn Ngôn cũng đồng ý trước.

"Sau khi tập luyện xong, chú đến đón cháu được không?" Cậu thử hỏi.

"Ba sẽ không cho chú đến đâu." Lương Vọng Hữu nói, "Ba không cho cháu bám chú."

"Chú sẽ nói chuyện tử tế với anh ấy, chú sẽ xin phép anh ấy." Ôn Ngôn đảm bảo.

"Thôi được… cháu sẽ đợi chú." Lương Vọng Hữu liếc nhìn quầng thâm nhàn nhạt dưới mắt cậu, nói, "Chú phải ngủ sớm đấy."

Ôn Ngôn tưởng cậu bé đang nhắc nhở về việc thất hứa đi xem đua xe, liền gật đầu lia lịa, "Chú nhất định sẽ đến đúng giờ."

"Ngủ ngon, Ôn Ngôn." Lương Vọng Hữu mím môi cười nhỏ.

"Ngủ ngon, Tiểu Hữu." Ôn Ngôn không nỡ, nhưng cũng phải nói như vậy.

Trái tim lơ lửng cuối cùng cũng đã hạ xuống, trở về phòng, Ôn Ngôn ngồi trên giường, tay phải từ từ vòng ra sau gáy sờ vào vòng cổ, hồi tưởng cảnh tượng ban nãy, Lương Vọng Hữu quả thực đã cởi thứ này. Tuyến thể là bộ phận riêng tư, có phải cậu bé tò mò về tuyến thể của Omega không? Trường mẫu giáo còn chưa giảng những kiến thức sinh lý phức tạp, trẻ con ở tuổi này tò mò là chuyện rất bình thường, muốn xem một chút cũng không có gì đáng trách.

Nhưng Ôn Ngôn không muốn để cậu bé thấy, tuyến thể của cậu rất đáng sợ, trên đó chi chít những đường chỉ khâu màu đen xiêu vẹo, nếu vòng cổ rung quá lâu, máu sẽ thấm vào đường chỉ khâu chảy ra ngoài.

Nghĩ đến đây, Ôn Ngôn định sau này mỗi tối đi ngủ sẽ đổi vòng cổ thành miếng dán ngăn chặn. Cậu vào phòng vệ sinh, đứng trước gương tháo vòng cổ ra xem, tuyến thể quả nhiên sưng vù, vùng da xung quanh bị căng đến mức trong suốt mỏng manh, dùng ngón trỏ chạm vào, đầu ngón tay dính một màu hồng nhạt.

Ban ngày hôm sau, cậu ở nhà ngủ cả ngày, buổi tối đang định ra ngoài đón Lương Vọng Hữu, vừa bước xuống bậc thang đã gặp Lương Thế Kinh đi công tác về. Dưới màn đêm, vệ sĩ xuống xe trước, sau đó mở cửa sau, Alpha cấp S cúi người ra.

"Đi đâu?" Lương Thế Kinh nới lỏng cà vạt, người cao chân dài đi đến trước mặt.

"Đi đón Tiểu Hữu." Ôn Ngôn nói.

"Tài xế, vệ sĩ đều ở đó, sao cậu phải đi đón? Nó không quý giá đến thế đâu, về đi."

"Tôi đã hứa với nó rồi."

"Bên ngoài có ma." Lương Thế Kinh nói.

"Chúng tôi đã hứa!" Ôn Ngôn nhấn mạnh.

"Tôi nói không được." Lương Thế Kinh ôm vai cậu, đi thẳng về phía bậc thang, Ôn Ngôn giãy giụa, Lương Thế Kinh liền khẽ nói, "Đầu rất đau, đừng đi."

Vẻ mặt của Alpha trông không giống như đang nói dối, rất tái nhợt, rất mệt mỏi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!