Chương 28: Ôn Ngôn: Anh Đỡ Hơn Chưa?

"Ai cũng không được bắt nạt Ôn Ngôn." Lương Vọng Hữu đeo tai nghe chống ồn, vẫn đang lải nhải phàn nàn, "Ôn Ngôn là người tốt nhất trên đời, Ôn Ngôn tính tình tốt không tức giận, con là một kẻ nhỏ mọn sẽ tức giận, cuộc thi Taekwondo con nhất định phải giành giải nhất, tức chết Omega đó!"

"Được." Lương Thế Kinh đá vào đôi chân ngắn của cậu bé, ra hiệu khuyến khích.

"Dạy nó như vậy không tốt đâu?" Nghiêng mặt, Ôn Ngôn nhìn Lương Thế Kinh nhỏ giọng nói.

"Tốt lắm!" Lương Vọng Hữu tai thính mắt tinh phản bác, "Ba nói con làm đúng không?"

Lương Thế Kinh gật đầu.

Trực thăng cất cánh lên trong cảm giác mất trọng lượng nhẹ, bãi cỏ bị bỏ lại phía sau, hoàng hôn nhuộm bầu trời thành màu hồng nhạt, Bơ và đứa con của nó, Trân Châu, hóa thành hai chấm trắng một lớn một nhỏ, thong thả đi dạo.

Khi về đến Vịnh Sồi, trời đã tối hẳn, bữa tối ba người ăn cùng nhau, Lương Vọng Hữu ăn được nửa chừng bắt đầu dụi mắt, nhìn Lương Thế Kinh rồi lại nhìn Ôn Ngôn, cuối cùng trèo vào lòng Lương Thế Kinh ngủ thiếp đi.

Ôn Ngôn rất ngưỡng mộ, Lương Thế Kinh rất ghê tởm.

Ở võ đường Taekwondo đã đổ mồ hôi cả buổi sáng, kế đến đua ngựa trong bụi cả buổi chiều, đương nhiên là có hơi bẩn, Ôn Ngôn đặt đũa xuống, khẽ nói, "Tôi ôm nó đi tắm nhé."

"Ăn xong hẵng nói." Lương Thế Kinh đặt Lương Vọng Hữu vào chiếc ghế bên cạnh, cứ nhất định bắt cậu ăn xong mới được đứng dậy.

Sau bữa ăn, hai người cùng vào phòng của Lương Vọng Hữu, người giúp việc đã sớm xả đầy nước vào bồn tắm, Lương Thế Kinh đặt Lương Vọng Hữu vào, cậu bé vẫn không có chút dấu hiệu nào là sẽ tỉnh dậy.

"Có phải giống hệt cậu không?" Alpha vốc một vốc nước tạt vào mặt Omega, Ôn Ngôn không có tâm trí để ý đến trò đùa của anh, tựa vào mép bồn tắm nhìn Lương Vọng Hữu dưới lớp bọt, mặt cậu bé rất nhỏ, hồng hào, lông mi dài nhẹ nhàng rủ xuống mí mắt.

"Còn ngáy nữa." Ôn Ngôn cảm thấy vô cùng kinh ngạc, dù phải nghe kỹ mới thấy.

"Có gì lạ, mệt rồi sẽ như vậy, tin không, dìm xuống nước nó cũng không tỉnh?"

"Dìm anh vào đi."

"Cũng khá hung dữ." Lương Thế Kinh đánh giá, "Hôm nay cũng không bị bắt nạt."

Ôn Ngôn sững người: "Vệ sĩ báo cáo với anh à?"

"Cậu nói xem?" Lương Thế Kinh duỗi đôi chân dài ngồi trên mép bồn tắm, "Với khuôn mặt vô hại, dịu dàng bảo người khác cút đi."

"Tôi không muốn gây chuyện…"

"Gây chuyện thì sao? Tôi chưa chết."

Ôn Ngôn giả vờ không nghe thấy, đỏ mặt tiếp tục nhìn Lương Vọng Hữu trong bồn tắm, "Cứ để nó ngâm như vậy sao? Phải ngâm bao lâu?"

"Ngâm đến sáng mai." Lương Thế Kinh nói.

"Lương Thế Kinh… tại sao anh lúc nào cũng nói chuyện như vậy?" Ôn Ngôn cau mày, không biết má mình đang đỏ ửng, cũng không biết lông mi mình đang ướt át, chống cằm không vui cho lắm nói, "Rõ ràng chúng ta có thể tiết kiệm thời gian nói rất nhiều chuyện chính sự."

Alpha lần nào cũng vậy, không lệch đi đâu được mà chuyển chủ đề, dắt Omega nói rất nhiều chuyện vô bổ…

"Vậy cậu muốn tôi nói thế nào?" Lương Thế Kinh nhìn lại.

"Việc cấp bách là tắm cho Lương Vọng Hữu." Ôn Ngôn nghiêm túc.

"Cậu tắm cho nó, chịu không?" Lương Thế Kinh hỏi.

Ôn Ngôn đương nhiên là chịu, cậu còn chưa tắm cho Lương Vọng Hữu bao giờ, đứng trước bồn tắm suy nghĩ một lúc, nửa ngày cũng không nghĩ ra… thế là ngơ ngác nhìn Lương Thế Kinh, Lương Thế Kinh âm u nói, "Tôi tạm thời không tắm."

"…" Ôn Ngôn nói, "Tôi nên làm gì trước?"

"Khăn." Lương Thế Kinh nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!