"Ôn Ngôn chú về rồi!!" Lương Vọng Hữu phấn khích chạy xuống bậc thang.
Ôn Ngôn một mình ra khỏi xe, mỉm cười bước tới đón Lương Vọng Hữu đang nhảy lên người mình, "Vui đến thế à."
"Cháu biết rồi!" Lương Vọng Hữu ôm cổ cậu, cười hì hì nói, "Ngày mai cháu sẽ đưa chú đến võ đường Taekwondo, cháu là đứa trẻ giỏi nhất ở đó, Ôn Ngôn, cháu sẽ biểu diễn cho chú xem."
"Được thôi." Ôn Ngôn ôm cậu bé bước lên bậc thang, "Vết sẹo trên tay bong ra chưa?"
"Cạy ra được một cái rồi, bác sĩ Hồ nói nếu vết sẹo có thể cạy ra được thì có nghĩa là đã lành."
Kỷ Lãnh sự dìu Lương Vọng Hữu xuống, sau đó hai người thay dép lê ở huyền quan đi đến phòng ăn, sau khi ăn tối xong, hai người lại đến sân chơi chơi, Lương Vọng Hữu là một đứa trẻ rất tự giác, không bao giờ chìm đắm trong việc chơi đồ điện tử, cũng không ham vui, đến giờ đi ngủ sẽ tự giác thay đồ ngủ, khẽ nói với người giáo viên nuôi dạy trẻ, "Hôm nay không uống sữa nữa."
"Vâng." Hai người giáo viên nuôi dạy trẻ mỉm cười đến chào Ôn Ngôn, "Ngài Ôn, chúng tôi đi trước."
"Vất vả rồi, tạm biệt." Ôn Ngôn cũng mỉm cười gật đầu.
Lương Vọng Hữu lên giường nằm xuống, đắp chăn để lộ ra khuôn mặt nhỏ trắng trẻo, "Ôn Ngôn, ngày mai cháu muốn đưa chú đi làm quen với bạn tốt của cháu."
Màn đêm buông xuống, ô cửa sổ này được bao phủ bởi một vầng sáng ấm áp mờ ảo.
"Được." Ôn Ngôn ngồi bên giường xoa đầu cậu bé.
"Cậu ấy là bạn tốt nhất của cháu." Mắt Lương Vọng Hữu sáng lên, "Cậu ấy rất giỏi khiêu vũ, mỗi lần học nhạc cậu ấy đều múa phụ họa trên lớp, hát cũng hay, chỉ là hơi lắm mồm."
Nói đến lắm mồm… Ôn Ngôn khẽ cười, "Cháu có biết khiêu vũ không?"
"Cháu không biết, trẻ con quá, mỗi lần cậu ấy đều có thể khiến cô giáo cười ha ha, chỉ là… nếu chú muốn xem thì cháu cũng có thể học…"
"Không cần, trong lòng chú cháu là đứa trẻ tuyệt vời nhất trên đời, không khiêu vũ chú cũng thích cháu, thích nhất."
"Hừ hừ." Lương Vọng Hữu cau mày, vẻ mặt khinh thường giống hệt Lương Thế Kinh, "Cháu không muốn mọi người đều thích cháu, họ cũng sẽ không thích cháu, họ chỉ tôn trọng cháu thôi, nhưng Ôn Ngôn, cháu rất muốn thấy chú cười ha ha, chúng ta quen nhau lâu như vậy mà cháu còn chưa thấy."
Ôn Ngôn hơi xuất thần, mình sẽ vì chuyện gì mà cười ha ha nhỉ? Cuộc sống như thế này đã rất tốt rồi.
"Chú vốn dĩ rất ít cười, lúc ở cùng ba trông càng khó chịu hơn, nhưng cháu cảm thấy ba rất sợ chú." Lương Vọng Hữu nói một cách ngây thơ.
"Hở?" Ôn Ngôn trợn tròn mắt.
"Chú không biết đâu, mỗi lần chú nói chuyện, ba đều quan sát chú, nếu ba nói gì làm chú không vui, ba sẽ không dám nói nữa."
Hồi tưởng lại, Ôn Ngôn phát hiện hình như đúng là như vậy… cậu không biết nên trả lời thế nào, nhưng "Tào Tháo" đã đến.
Cửa phòng lúc 10 giờ đêm khẽ vang lên hai tiếng, Lương Thế Kinh mặc áo sơ mi trắng vén tay áo đi vào, ngoài áo khoác vest không có trên người ra, chiếc kẹp cà vạt hình chiếc lá vẫn còn dính chặt trên cà vạt lụa màu sẫm, anh chắc vừa mới từ phủ Thủ tịch về, vẻ mặt mệt mỏi, giống như người chồng mẫu mực bận rộn cả ngày bên ngoài chỉ để vợ con có một cuộc sống tốt đẹp, dù anh đã đứng trên đỉnh quyền lực của 8 nước Liên minh, nhưng cảm giác mệt mỏi của anh vẫn nặng nề đến thế.
Alpha đi thẳng đến bên cạnh Omega ngồi xuống.
Căn phòng yên tĩnh, Ôn Ngôn và Lương Vọng Hữu nhìn nhau.
"Uống sữa chưa?" Lương Thế Kinh đột nhiên nói.
Ôn Ngôn ngẩn người, nhất thời không phản ứng được Lương Thế Kinh đang hỏi gì, vì Lương Thế Kinh đang nhìn chằm chằm vào cậu nói câu này, cậu uống sữa gì?
"Con không muốn uống." Lương Vọng Hữu với chút ý riêng từ chối nói.
Lương Thế Kinh liếc nhìn đồng hồ đeo tay, đứng dậy đi ra ngoài, Ôn Ngôn tưởng anh định rời đi, không ngờ Lương Thế Kinh lại bước vào phòng khách, tiếng "tít" của thiết bị điện tử đặc biệt rõ ràng, Lương Vọng Hữu cũng nghe thấy, tức giận hét lớn về phía phòng khách, "Chỉ uống 120 mililit!"
"Mỗi tối đều phải uống à?" Ôn Ngôn áy náy nhìn cậu bé, "Có phải chú quên pha cho cháu không?"
Vốn dĩ mỗi sáng và tối đều phải uống, nhưng vì chỉ cần uống là phải mặc tã… Lương Vọng Hữu không muốn để Ôn Ngôn biết cậu bé lớn như vậy còn đái dầm, nhưng!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!