Chương 25: Ôn Ngôn: Chỉ Thỉnh Thoảng Đau Thôi

Đầu hạ đến, hành lang sồi ngày càng xanh tươi.

Dưới bóng cây xanh, Ôn Ngôn chậm rãi đi dạo tiêu cơm, tính toán thời gian, vừa vặn ở đại lộ đợi xe đến đón cậu đến phủ Thủ tịch. Tối hôm đó cậu vẫn không nhận được câu trả lời tại sao Lương Thế Kinh lại biết cậu đau đầu, suy thoái tuyến thể cũng không biết tại sao không kiểm tra ra, nhưng gần đây người giúp việc ở Vịnh Sồi đối xử với cậu ngày càng cung kính, thậm chí có thể coi là vô cùng ân cần.

Tại sao đột nhiên lại như vậy? Là do Lương Thế Kinh đã dặn dò ư?

"Tiểu Ngôn!" Phía sau có người gọi, Hồ Lập thở hổn hển chạy tới, "Gần đây đầu còn đau không?"

"Xin lỗi bác sĩ Hồ, hôm đó tôi đã lén lấy thuốc." Ôn Ngôn áy náy chắp tay sau lưng.

"Ha, cả Vịnh Sồi đều là của cậu mà, hơn nữa Thủ tịch còn đặc biệt dặn dò cậu muốn gì cũng phải cho!" Hồ Lập nói.

Nhưng điều kiện tiên quyết là nhu cầu bình thường, còn phải báo cáo ngay lập tức.

"Chỉ thỉnh thoảng đau thôi." Ôn Ngôn mơ hồ hỏi, "Lương Thế Kinh có mắng các chú không?"

"Đương nhiên là không." Hồ Lập cười đáp, "Thủ tịch rất tốt, à đúng rồi Tiểu Ngôn, về chuyện đầu cậu đau, tôi phải giải thích cho cậu."

"Vâng." Ôn Ngôn gật đầu.

Hai người đi dạo.

"Đau đầu là do loại thuốc mà cậu đã uống 5 năm trước, đây không phải là bệnh, hiện tại thuốc giảm đau cậu đang uống cũng không có tác dụng phụ nào cả, không muốn chịu đựng thì cứ uống, vì cậu sợ đau mà ha ha."

Hóa ra là vậy…

"Đã hiểu." Ôn Ngôn mỉm cười thanh đạm, "Cảm ơn."

"Còn chưa hỏi cậu, vòng cổ sử dụng lâu như vậy có phản ứng phụ nào không?" Hồ Lập nói.

Ôn Ngôn sững người: "Tôi nên có phản ứng gì sao?"

"Ví dụ như trong quá trình sử dụng tuyến thể có cảm giác không quen không? Vì loại cậu đang sử dụng bây giờ đã được nâng cấp so với trước đây." Hồ Lập nói.

"Không có." Ôn Ngôn nói.

Hồ Lập cười toe toét: "Trước đây cậu cũng đeo chiếc vòng cổ này, lúc đó cảm giác rất tốt đấy."

"Trước đây?" Ôn Ngôn cau mày.

"Đúng vậy, tuyến thể cần phải định kỳ giải phóng–" Hồ Lập lập tức cứng đờ nụ cười, nhìn lên trời vung vẩy hai cánh tay, "Hôm nay thời tiết đẹp ghê, phải không?"

"Cần phải giải phóng pheromone sao?"

Đúng vậy, phải định kỳ giải phóng pheromone, nếu tích tụ lâu dài chắc chắn sẽ gây ra suy thoái tuyến thể.

"À." Hồ Lập gãi đầu.

Chỉ là Ôn Ngôn không hiểu vấn đề này có gì đáng che giấu, rõ ràng Lương Thế Kinh cần pheromone của cậu để chữa bệnh, tại sao Hồ Lập lại ấp úng như vậy, hơn nữa ngoài việc sử dụng vòng cổ rất đau ra thì thực ra không có phản ứng phụ nào cả, tại sao Hồ Lập lại hỏi như vậy?

"Pheromone của tôi có phải mang theo một loại mầm bệnh nào đó không? Cho nên Lương Thế Kinh mới bị bệnh?" Cậu thực ra rất muốn hỏi cho ra nhẽ, nhưng câu hỏi này ném cho Hồ Lập rõ ràng là làm khó ông, tình trạng sức khỏe của Lương Thế Kinh không thể để người ngoài dò xét.

Hồ Lập xoa mặt: "Xin lỗi Tiểu Ngôn, tôi thực sự không thể nói."

"Bệnh của anh ấy có nghiêm trọng không?" Ôn Ngôn hỏi.

Lương Vọng Hữu mới 5 tuổi, tuyến thể của cậu đã suy thoái 70%, trong những ngày tới, Lương Thế Kinh là chỗ dựa duy nhất của Lương Vọng Hữu, Lương Thế Kinh tuyệt đối không thể xảy ra vấn đề gì.

"Cũng ổn." Hồ Lập lại gãi đầu, "Thủ tịch chủ yếu là nghiện trong lòng, thực ra sau khi cậu trở về, ngài ấy đã lâu không tái phát bệnh, gần đây tâm trạng ổn định đến mức đáng sợ, chỉ là phải chú ý đến kỳ mẫn cảm, cái này thực ra cũng có thể bỏ qua, chỉ cần không ngửi thấy pheromone của Omega đang trong kỳ ph*t t*nh là được."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!