Mùa xuân ngắn ngủi như chưa từng đến, thoáng chốc đã đến đầu hạ.
Đến cuối thai kỳ, Ôn Ngôn trở nên ngày càng lười biếng, cả ngày nằm trên giường không chịu cử động, Lương Thế Kinh đã biến một căn phòng ở tầng một thành một rạp hát nhỏ, mời dàn nhạc giao hưởng và các diễn viên kịch sân khấu cấp quốc bảo đến biểu diễn.
Chỉ lúc này Ôn Ngôn mới lười biếng bò dậy khỏi giường, chịu khó dẫm lên thảm cử động một chút. Sức khỏe cậu rất tốt, đứa trẻ cũng rất khỏe mạnh. Chỉ là hai chân bị phù, được chăm sóc kỹ lưỡng như vậy mà không hề tăng cân, lưng và tay vẫn gầy gò như vậy, mỗi tối trước khi đi ngủ Lương Thế Kinh sẽ xoa bóp chân cho cậu, Ôn Ngôn thoải mái dựa vào gối đọc sách, gió đêm đầu hạ từ rèm cửa sổ bằng vải voan trắng thổi vào, trong phòng ngủ chỉ có tiếng lật trang và tiếng thì thầm của Lương Thế Kinh.
Mấy ngày đầu xoa bóp hai người còn khá nghiêm túc, xoa bóp một lúc nhìn nhau…
Ngày phẫu thuật là một ngày nắng đẹp đặc biệt, Ôn Ngôn không hề căng thẳng, vì cậu chỉ cần xuống tầng một vào phòng phẫu thuật đã được chuẩn bị riêng cho cậu là được, ngược lại Lương Thế Kinh nắm tay cậu lại đổ mồ hôi mỏng, Ôn Ngôn cảm thấy rất buồn cười, chỉ là một ca mổ lấy thai rất đơn giản thôi mà…
Nếu tương lai gặp phải vấn đề mà ngay cả đội ngũ y tế hàng đầu của Thủ tịch cũng không giải quyết được, lúc đó Lương Thế Kinh sẽ thế nào?
Phía trước là không gian phẫu thuật vô trùng lạnh lẽo tĩnh mịch, trước cửa đã có hai đội nhân viên y tế mặc đồ bảo hộ kín mít chờ đợi, trong quá trình phẫu thuật họ không được dính một chút pheromone nào của Omega, ngay cả hệ thống thông gió của phòng phẫu thuật cũng phải được xử lý khử hoạt tính bằng máy lọc. Một khi tai nạn rò rỉ xảy ra sẽ không thể tưởng tượng được, cho nên Alpha cũng không được vào.
"Anh như vậy em cũng có hơi sợ hãi đấy." Ôn Ngôn giả vờ nói.
"Tại sao?" Lương Thế Kinh vô thức đáp lại hỏi cậu, Ôn Ngôn cười không ngớt, vỗ mu bàn tay anh, "Anh ở sau tấm kính này là có thể thấy em, em cũng có thể thấy anh, Hồ Lập nói 10 phút là em có thể ra rồi."
Thực tế thời gian phẫu thuật còn nhanh hơn dự kiến một phút rưỡi.
Là một Alpha nhỏ, bị đánh mạnh vào lòng bàn chân mới khóc, má nhăn nheo như ông cụ non…
Ôn Ngôn sắc mặt hồng hào bước vào, sắc mặt tái nhợt được đẩy ra, nhưng sắc mặt của Lương Thế Kinh còn trắng hơn cả cậu…
Sự ra đời của đứa trẻ không hề làm thay đổi quy luật sinh hoạt của họ, chỉ là Lương Thế Kinh không thể ôm cậu ngủ nữa, đã kê một chiếc ghế bên cạnh giường để chăm sóc, Lương Thế Kinh tự mình chăm sóc cậu, trên mặt không hề có chút vui mừng của người lần đầu làm cha, toàn là những cảm xúc không biểu cảm…
"Đừng cứ nhìn chằm chằm em nữa được không, em không bay đi đâu." Thuốc tê còn chưa chuyển hóa hết, Ôn Ngôn còn có thể cười nói vài câu, ngày hôm sau vì chuyển hóa hết cần phải xuống giường hoạt động mà trở nên sợ hãi, cơ thể cậu luôn nhạy cảm như vậy, dù là kh*** c*m hay đau đớn.
Cũng không biết Lương Thế Kinh với tư cách là Thủ tịch của quốc gia đứng đầu Liên minh 8 nước đã điều phối công việc như thế nào? Tóm lại, anh không hề bước ra ngoài phạm vi 3 mét của Ôn Ngôn, khi nhân viên y tế dìu cậu đi lại, Ôn Ngôn hít vào một hơi khí lạnh.
"Cứ từ từ, không cần vội." Nhân viên y tế ân cần nhắc nhở.
Đợi vài phút, ngay khi bước chân đầu tiên, mặt Ôn Ngôn đã đau đến mức méo mó, Lương Thế Kinh căng người bảo vệ trước mặt cậu, thực ra không làm được gì cả, chỉ che chắn cho cậu một khoảng không khí trước mặt.
"Thở đều…" Nhân viên y tế lau mồ hôi cho cậu.
"Được–" Ôn Ngôn run rẩy môi chưa nói hết câu, nước mắt đã rơi xuống, "Đau quá, Lương Thế Kinh…"
"Tránh ra." Lương Thế Kinh thay thế công việc của nhân viên y tế, vững vàng ôm lấy lưng cậu, "Không đi nữa."
Ôn Ngôn được dìu nằm lại trên giường, Lương Thế Kinh hỏi Hồ Lập có thể tạm hoãn một ngày không, Hồ Lập dứt khoát đưa ra câu trả lời "không thể".
…Thế là Ôn Ngôn vừa đau vừa buồn cười khi thấy Lương Thế Kinh vì cậu một lần nữa hạ thấp nguyên tắc, hỏi, "Vài tiếng cũng không được?"
Hồ Lập với sự uyển chuyển và nghiêm túc của một bác sĩ: "Không khuyến khích."
Không khí giằng co một lúc lâu, Lương Thế Kinh do dự quay mặt lại, Ôn Ngôn thực sự không muốn thấy anh khó xử, liền đưa tay ra muốn đứng dậy, đi lại quả thực rất khó khăn, nhưng cậu kinh ngạc phát hiện động tác dìu cậu và những lời nhắc nhở của Lương Thế Kinh vô cùng chuyên nghiệp.
"Sao anh lại biết cái này?" Ôn Ngôn thở hổn hển.
"Học rồi." Lương Thế Kinh chăm chú nhìn con đường dưới chân cậu, đáp.
Omega đứng ngây người một lúc lâu, trái tim và lá phổi tràn ngập một cảm xúc không thể nói thành lời, cậu hỏi với âm lượng nhẹ nhàng, "Học cái này làm gì."
Ngày phẫu thuật có hai đội bác sĩ hàng đầu túc trực, thiết bị được kiểm tra tới kiểm tra lui, chỉ riêng công tác chuẩn bị, bộ phận y tế đã mô phỏng diễn tập 300 lần, có đến lượt Alpha học cái này không? Khoảng thời gian này Lương Thế Kinh cho cậu uống nước, lau người, đút cơm không có gì đáng quý, nhưng Lương Thế Kinh vì những chi tiết nhỏ nhặt có thể không dùng đến này mà học, học bao lâu rồi? Chắc chắn đã luyện tập rất nhiều lần nhỉ? Nếu không tại sao động tác có thể thành thục như vậy?
Ôn Ngôn lại nghĩ, nếu hôm nay cậu không cần sự dìu dắt của Lương Thế Kinh, thì những gì Lương Thế Kinh đã âm thầm làm sau lưng có phải sẽ không bao giờ bị cậu biết đến không?
Ôn Ngôn khó có thể tưởng tượng, khó có thể tưởng tượng được niềm vui sướng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!