Ôn Ngôn không hề muốn phản bác, cậu quả thực rất ngu ngốc, càng ôm chặt Lương Vọng Hữu vào lòng hơn, chỉ là ôm chặt thì sợ cậu bé tỉnh, ôm lỏng thì sợ cậu bé ngã, rón rén không ngừng điều chỉnh tư thế.
Sau nửa giờ di chuyển ổn định, xe đã đến Vịnh Sồi.
"Gọi nó dậy." Lương Thế Kinh không còn nói nhỏ nữa, thẳng thừng rút áo vest đi, Ôn Ngôn bịt tai Lương Vọng Hữu lại, "Sao không để nó ngủ tiếp?"
"Còn phải tắm rửa."
"Không thể vừa ngủ vừa tắm sao?"
"Cậu có muốn chiều nó thêm một chút nữa không?" Lương Thế Kinh trực tiếp vỗ vào mặt Lương Vọng Hữu, vỗ vỗ vỗ, Lương Vọng Hữu hừ hừ cử động, mặt sắp đỏ cả lên! Ôn Ngôn nắm lấy bàn tay trắng nõn thon dài của Alpha, "Hay là để nó ngủ thêm một lát nữa đi?"
Lương Thế Kinh lười biếng nhướng mí mắt, nhìn cậu vài giây, sau đó đổi tay khác tiếp tục vỗ… Ôn Ngôn tức giận một hồi, không nói gì.
Sau nhiều lần vỗ, Lương Vọng Hữu mơ màng tỉnh dậy, mở đôi mắt đỏ hoe, Ôn Ngôn nhân cơ hội nói, "Tiểu Hữu, tắm xong ngủ tiếp được không."
Theo tính cách hay cười của Lương Vọng Hữu thường ngày chắc chắn sẽ đồng ý, nhưng Ôn Ngôn không ngờ miệng cậu bé đột nhiên mếu máo khóc òa lên, trong một hai giây, tiếng khóc trở nên rất lớn, cậu vừa định ôm dỗ vài câu, Lương Vọng Hữu đã khóc lóc trèo dậy chui vào lòng Lương Thế Kinh.
Lương Thế Kinh chỉ đơn giản vỗ vỗ lưng cậu bé, cậu bé lập tức nín khóc, nằm trong lòng Lương Thế Kinh ngủ thiếp đi tiếp.
…Hóa ra lúc ngủ cũng nhận người à.
Ôn Ngôn chết lặng.
Bao nhiêu ngày nay Lương Vọng Hữu cứ bám lấy cậu, sáng sớm đợi cậu ở hành lang, đưa cậu đến vườn thực vật, sân chơi chơi, nói với cậu rất nhiều chuyện, thích cậu đến thế… hóa ra không hề dựa dẫm vào cậu, thì ra sự thân thiết chỉ là mối quan hệ bình thường bề ngoài, một khi đêm khuya vắng lặng, người cậu bé cần là Lương Thế Kinh, trong cơn buồn ngủ khi đột nhiên bị gọi dậy sẽ không chút do dự mà chọn Lương Thế Kinh.
Một nỗi chua xót không tên, không thể kìm nén dâng lên sống mũi.
"Đi thôi." Lương Thế Kinh ôm cậu bé ra ngoài.
Người giáo viên nuôi dạy trẻ đợi bên ngoài xe tiến lên đón lấy Lương Vọng Hữu, ôm cậu bé đi trước một bước đưa về ngủ, những chiếc đèn âm đất hai bên đường như những cụm sương ấm áp mờ ảo tỏa ra ánh sáng, Ôn Ngôn im lặng đi sau Lương Thế Kinh, những viên gạch lát màu đỏ sẫm lần lượt lọt vào mắt và mũi chân, vòng cổ đau đớn cũng không buồn, thời gian còn lại không nhiều cũng không buồn, nhưng khoảnh khắc Lương Vọng Hữu giãy ra khỏi vòng tay, hơi ấm bị mang đi vậy mà khiến người ta đau lòng đến thế.
Lên bậc thang, không cẩn thận lảo đảo một cái.
"Tôi không biết tối nay nó sẽ như vậy." Lương Thế Kinh vững vàng đỡ lấy khuỷu tay cậu nói.
Ôn Ngôn hiểu, Lương Vọng Hữu dựa dẫm vào Lương Thế Kinh như vậy chắc chắn là Lương Thế Kinh đã bỏ ra rất nhiều công sức, anh thực sự không vì công việc bận rộn mà vứt Lương Vọng Hữu cho các người giáo viên nuôi dạy trẻ không hỏi han gì, chắc chắn là đã tự tay chăm sóc, giống như tối hôm đó, trong đêm khuya không ai biết, ôm Lương Vọng Hữu đang đau tay mà dỗ dành.
Cũng chính vì những điều này, Ôn Ngôn cảm thấy mình tức giận thật vô lý, Lương Vọng Hữu là một đứa trẻ nhỏ không tức giận, cậu là một người lớn thế mà giận dỗi mấy ngày liền.
"Tôi khóc không phải vì ghen tị với anh." Ôn Ngôn lau khóe mắt, "Cũng không có ý giành nó với anh, tuy tôi hơi buồn, tôi cũng không biết tại sao… xin lỗi…"
Lương Thế Kinh: "Sẽ không trách cậu."
"Anh chắc là rất vất vả phải không?" Dừng lại một chút, Ôn Ngôn nhẹ nhàng nói.
"Không có." Lương Thế Kinh nắm lấy cánh tay cậu, đưa cậu bước lên bậc thang, nhàn nhạt phủ nhận, "Nuôi nó không cần tốn nhiều tâm tư, tôi cũng không có nhiều thời gian ở bên nó, phần lớn công lao là của cậu, lúc nhỏ tính tự chủ của cậu không phải cũng rất cao sao?"
Ôn Ngôn ngẩng đôi mắt đỏ hoe lên: "Gì cơ."
Cậu thực ra đã nghe rõ, chỉ là muốn Lương Thế Kinh lặp lại một lần cho cậu nghe.
Thay giày xong, hai người ngồi xuống chiếc ghế sofa lớn ở huyền quan. Gió đêm từ từ thổi qua gò má, hành lang sồi thẳng tắp dưới màn đêm rất đẹp, Lương Thế Kinh vừa tháo khuy măng sét vừa khẽ nói, giọng nói trầm ấm trong trẻo rất dễ nghe.
"Lương Vọng Hữu trước ba tuổi về cơ bản do các người giáo viên nuôi dạy trẻ chăm sóc, tôi không dành nhiều thời gian cho nó, mấy năm đó rất bận, cũng không có thời gian dành cho nó, nhiều nhất là đưa nó đến phủ Thủ tịch, nó tự ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, vẫn luôn tự chơi một mình."
"Nó rất thông minh, giống như cậu, luôn có thể nhanh chóng hiểu được ý của người khác."
"Trước đây thường xuyên đi công tác, tôi nói với nó mấy ngày tới sẽ không về, lúc đó nó còn chưa biết nói, thế là lấy thẻ số ra để tôi chọn, nghe người giáo viên nuôi dạy trẻ nói một ngày nó vứt một tấm, vứt hết thì đứng ở cửa đợi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!