Chương 20: Lương Thế Kinh: Ngu Ngốc

Chiếc xe hơi màu đen từ từ dừng bánh trước cửa một nhà hàng yên tĩnh.

Đây là một nhà hàng đặc biệt, cần phải đặt trước bàn ăn và nguyên liệu nửa năm, nguyên liệu được vận chuyển bằng đường hàng không từ khắp nơi trên thế giới trong ngày, mỗi ngày chỉ phục vụ hai bàn khách. Nhà hàng này đã đóng cửa chờ khách từ một tuần trước, công việc hàng ngày của quản lý là phối hợp với nhân viên do Bộ An ninh Quốc gia cử đến để không ngừng kiểm tra các mối nguy an toàn, đội ngũ đầu bếp thì dốc hết tâm huyết để lên thực đơn và theo dõi toàn bộ quá trình vận chuyển nguyên liệu, hôm nay họ cuối cùng cũng đã đợi được khách.

Một Alpha nhỏ mặc đồng phục học sinh nhảy chân sáo xuống xe, quay người lại đưa tay vào trong xe, một bàn tay gầy gò trắng nõn nắm lấy cậu bé, một Omega cấp S có khí chất dịu dàng cúi người ra. Một lớn một nhỏ đi về phía trước hai bước nhường chỗ, Alpha cấp S theo sát phía sau.

"Ôn Ngôn, bít tết ở đây siêu ngon!" Lương Vọng Hữu dắt Ôn Ngôn đến chiếc bàn ăn duy nhất bên cửa sổ ở sảnh chính, giành trước nhân viên phục vụ giúp cậu kéo ghế, vì chiếc ghế được chạm khắc từ một khối gỗ tự nhiên nguyên khối nên cậu bé kéo mãi không được…

"Ôn Ngôn chú đợi cháu một chút – sắp được rồi – ây – dô!"

"Hay là để chú tự làm nhé." Ôn Ngôn cười tiến lên.

"Cháu có thể–" Lời Lương Vọng Hữu chưa nói xong, Lương Thế Kinh đã dễ dàng kéo chiếc ghế ra, "Hốc thêm 3 năm nữa."

Ôn Ngôn dừng lại một chút, lúng túng ngồi xuống.

Lương Vọng Hữu trèo lên chiếc ghế lưng cao ngồi ngay ngắn, nghiêm chỉnh đặt chiếc khăn ăn lụa lên đùi, cậu bé mỉm cười ấm áp với Ôn Ngôn. Ôn Ngôn cũng cười lại với cậu bé.

Nhân viên phục vụ mặc áo đuôi tôm mang ra những món điểm tâm khai vị theo suất, rượu đi kèm là nước trái cây.

"Ôn Ngôn, chú cũng thích uống đồ chua à?" Lương Vọng Hữu l**m đôi môi ướt át, "Lần đầu gặp mặt cháu đã phát hiện ra, màu nước trái cây của chú nhạt hơn của ba, chú và cháu giống nhau ghê."

"Là con giống cậu ta." Lương Thế Kinh sửa lại.

"Tại sao?"

"Vì chua chua rất ngon đúng không?" Ôn Ngôn mỉm cười, "Uống đồ ngọt nhiều sẽ ngán."

"Đúng vậy!" Lương Vọng Hữu đưa ánh mắt khẳng định, "Ba chỉ thích uống đồ ngọt, trái cây cũng phải ngọt nhất, dâu tằm còn phải ngâm trong nước đường mới chịu ăn, ba có trẻ con quá không?"

Nghiêng mặt, Ôn Ngôn phát hiện màu nước trái cây trước mặt Lương Thế Kinh quả thực rất đậm, Lương Thế Kinh và cậu nhìn nhau nửa giây, sau đó bưng ly lên uống một ngụm, thờ ơ hỏi, "Thì sao, ba không được có sở thích à?"

Vốn dĩ Ôn Ngôn không đồng tình với suy nghĩ Lương Thế Kinh trẻ con, bây giờ nghe anh trả lời như vậy, hình như có chút… nhỉ?

"Rõ ràng là kén ăn! Cô giáo nói phải ăn đủ loại trái cây!"

"Người lớn có thể kén ăn."

"Vậy thì trẻ con cũng có thể."

"Trẻ con sẽ chết."

Ôn Ngôn: "…"

Một bữa ăn ba người ăn rất thoải mái, phần lớn là Lương Vọng Hữu nói, Ôn Ngôn nghe, Lương Thế Kinh thỉnh thoảng xen vào hai câu khiến hai người họ liếc nhìn anh bất mãn, anh không nói gì, không khí liền khôi phục như cũ, rồi lại lặp đi lặp lại…

Sau bữa ăn, ba người đến thủy cung, trong thời gian đóng cửa, thủy cung chỉ có vài ba nhân viên đang làm công việc cho ăn.

Sảnh đầu tiên, một bức tường kính khổng lồ trải dài theo tầm mắt, cá mập voi từ từ bơi lội phía sau, đàn cá nhỏ bé nhỏ hơn thì mơ hồ bơi ở phía sâu. Những bức tượng thần biển sống động, một người cầm kiếm khổng lồ, một người cầm đinh ba đối mặt nhau, cơ bắp cuồn cuộn như sắp vỡ ra, những cột bong bóng khí cuộn lên bên cạnh họ.

Lương Vọng Hữu vịn vào tấm kính im lặng quan sát.

"Trước đây nó có thể xem ở đây vài tiếng." Lương Thế Kinh khẽ nói, "Không nói chuyện cũng không có biểu cảm."

"Anh thường đưa nó đến đây?" Ôn Ngôn cũng hỏi nhỏ.

Lương Thế Kinh cau mày: "Nó lại nói linh tinh gì với cậu? Số lần tôi đưa nó đến đây còn ít chắc?"

"Tôi không có ý đó…" Ôn Ngôn hồi tưởng cuộc nói chuyện với Lương Vọng Hữu tối hôm đó, Lương Vọng Hữu không hề trả lời trực diện câu hỏi này, cho nên cậu đã chủ quan đưa vào thân phận và tính chất công việc bận rộn của Lương Thế Kinh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!