Nửa đêm
Cánh cửa phòng lặng lẽ mở ra một khe hở, bóng lưng Alpha cấp S lướt qua hành lang, đi thẳng về phía phòng bảo hiểm bước vào.
Ba phòng ngủ đều có phòng bảo hiểm, mỗi người đều có thể cất giữ những thứ quý giá của riêng mình, Lương Vọng Hữu cất giữ là: lông đuôi cầu ái của chim nhỏ, linh kiện tháo ra từ động cơ xe đua, đồ chơi phiên bản giới hạn…
Một lát sau, Alpha hai tay trống không từ phòng bảo hiểm đi ra, chăm chú nhìn… sau đó 4 mắt nhìn nhau.
"Chưa ngủ?" Anh hỏi trước để giành thế chủ động.
Bên cạnh giường bật một chiếc đèn đọc sách sáng yếu, Lương Vọng Hữu nửa nằm trên gối vắt chéo chân, một cuốn truyện tranh bìa cứng dựng trên ngực nhỏ.
"Ba lén vào phòng bảo hiểm của con." Cậu bé tức giận nói.
"Đúng vậy." Lương Thế Kinh không đổi sắc mặt, "Con rùa đâu?"
"Là! Rùa! Biển!" Lương Vọng Hữu sửa lại.
"Rùa biển đâu? Đưa ba xem."
"Cất rồi."
"Phòng bảo hiểm ba xem rồi, không có." Lương Thế Kinh ngồi xuống bên giường, ra vẻ hôm nay không xem được sẽ không chịu đi.
"Đó là đồ Ôn Ngôn tặng con." Lương Vọng Hữu cảnh giác nói.
"Không cướp của con."
"Ba định lén vào lấy!"
"Sao gọi là lén? Không phải là nhân lúc con đang thức mà vào sao?" Lương Thế Kinh hỏi ngược lại.
Đúng nhỉ, hình như không có vấn đề gì? Lương Vọng Hữu do dự vài giây, đẩy cuốn truyện tranh đang dựng trên ngực xuống, chỉ thấy con rùa biển nhỏ kia đang yên tĩnh nằm trên ngực cậu bé.
"Chỉ được xem một phút thôi, một phút sau trả cho con." Cậu bé nhấn mạnh.
"Tự mình đếm." Lương Thế Kinh cầm lấy con rùa biển nhỏ, vặn sáng đèn đọc sách, dưới nguồn sáng đầy đủ cẩn thận xem xét.
"Ba đang xem gì vậy?" Lương Vọng Hữu đếm đến 3 liền không nhịn được tò mò mà chen vào bên cạnh anh.
"Rùa biển."
"Con biết."
"Vậy con còn hỏi."
"Ba nên trả đây cho con." Lương Vọng Hữu không vui cho lắm, "Đây là của con."
Không thèm để ý đến cậu bé, Lương Thế Kinh cầm con rùa biển lật ngửa ra, để lộ mai rùa, anh nheo mắt đến gần, chỉ thấy trên mai rùa có khắc một dòng chữ ký rất kín đáo – là một khuôn mặt cười đơn giản.
"Ở đây có đồ!" Lương Vọng Hữu kinh ngạc kêu lên.
"Con lén chơi cả tối mà không phát hiện?"
"…Đây là nhãn hiệu sao?"
"Gần đây con không chỉ giả vờ đến mức ngoài dự đoán của ba, mà còn ngốc đến mức ngoài dự đoán của ba." Lương Thế Kinh lười biếng nhướng mí mắt, "Không nhận ra đây là do Ôn Ngôn tự làm à?"
"Nói dối! Sao ba biết?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!